Giang Nghĩa ‘chẳng để bụng chuyện cũ’. bảo nhân viên phục vụ cho mỗi người một bát, kể cả Chung Đào.
Giang Nghĩa nói: “Mọi người còn xem gì nữa? Mau mau ăn đi, để nguội thì ăn không ngon.”
Một lời vừa nói ra, mọi người sôi nổi cầm lấy thìa múc ăn.
Thơm quá!
Thơm chết người ta rồi!
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười hạnh phúc, đặc biệt là Đinh Thu Huyền, đẩy luôn bát bánh trôi vừa rồi ra, tay bưng bát bánh trôi mới còn nóng hôi hổi lên ăn, còn rất hưởng thụ.
Trong phòng chỉ còn mình Chung Đào vẻ mặt ảm đạm, nhìn bánh trôi thơm ngào ngạt trước mặt, ăn cũng không được, không ăn cũng không xong.
Bực mình!
“Lớp trưởng, sao lại không ăn vậy?”
“Đúng vậy, bánh trôi này rất thơm, tôi còn muốn một bát nữa.”
“Giang Nghĩa thật sự không đơn giản đấy, thế mà mời được sư phụ của Long Thành Viên tới, thật trâu bò!”
Những bạn học này gió chiều nào che chiều ấy, trước đó còn nịnh nọt Chân Đào, lúc này tất cả lại đều tâng bốc Giang Nghĩa.
Tất cả bọn họ đều không có chính kiến, ai hay thì nghe người đó.
Tuy rằng không biết Giang Nghĩa lương tháng hai tư triệu làm sao mời được sư phụ nổi tiếng, nhưng có thể chắc chắn, có thể mời được sư phụ nổi tiếng, nhất định rất lợi hại.
Nhìn bánh trôi trước mặt, Chung Đào khó có thể nuốt nổi, ngay cả bưng bát lên đều không muốn.
“Hừ!”
Anh ta đập mạnh lên bàn một cái, không khống chế được cơn giận.