– Muốn chết!
Nhìn thấy động tác của hắn, một đệ tử duy trì đại trận khác đồng thời kích phát lực lượng Lôi Điện trong trận pháp, một đạo lôi điện một vừa thô vừa to lập tức lao tới phía hắn.
Đạo lôi điện này do nhiều người liên hợp phát ra, so với đạo lôi điện trước còn lợi hại hơn nhiều. Cho dù Nhiếp Vân có thiên phú phòng ngự sư, một khi bị đánh trúng sợ cũng phải bị trọng thương.
– Vô Thượng đại kiếm thuật, Huyền Ngọc Chi Kiếm, xu thế đại địa!
Không dám ngạnh kháng Lôi Điện, tay phải Nhiếp Vân run lên, Kiếm Thần chi kiếm đánh ra một chiêu Vô Thượng đại kiếm thuật nghênh đón. U Minh Kiếm tay trái đổi thành Huyền Ngọc Chi Kiếm, nương theo hai tiếng sấm nổ mạnh, cả người trong nháy con mắt đi tới trước mặt vị đệ tử này, một chiêu xu thế đại địa xen lẫn ám kình đánh ra.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, bầu trời như là đang trụy lạc, xu thế đại địa mang theo uy lực mặt đất sập lún, bao phủ toàn bộ phạm vi mà người đệ tử này có khả năng đào tẩu vào bên trong.
Huyền Ngọc Chi Kiếm và xu thế đại địa đã lâu rồi Nhiếp Vân không sử dụng rồi, lúc này dùng lại vẫn vô cùng thuần thục, uy lực càng lớn.
Dùng xu thế đại địa cũng không phải bởi vì uy lực của chiêu này lợi hại hơn Vô Thượng kiếm thuật, mà là vừa rồi U Minh Kiếm đánh ra Vô Thượng kiếm thuật, đối phương đã biết được, thậm chí còn có thể tránh né, Huyền Ngọc Chi Kiếm phối hợp với lực lượng thân thể gấp mười lần của Đại Lực Đan áp bách, không nói thứ khác, chỉ cần bằng vào khí thế cũng đã chiếm được thượng phong.
– A…
Quả nhiên, nhìn thấy một kiếm này phong tỏa tất cả con đường đào tẩu chung quanh, thế không thể đỡ, sắc mặt người đệ tử này trở nên tái nhợt, miệng thét lên một tiếng.
– Toàn Phong thuẫn, đi!
Một khi người đệ tử này bị giết, nhất định trận pháp sẽ tự sụp đổ, Hồ Khuê cũng biết tình huống như vậy sẽ không ổn. Cho nên hắn lập tức ra tay, bàn tay run lên, một lá chắn đột ngột xuất hiện trước mặt vị đệ tử này.
Lá chắn bành trướng, đường kính chừng mấy chục thước, vừa vặn ngăn cản chính giữa Huyền Ngọc chi kiếm của Nhiếp Vân và vị đệ tử này.
– Ha ha.
Dường như không quan tâm tới việc bị đối phương ngăn cản, Nhiếp Vân thu Huyền Ngọc chi kiếm lại, cánh tay là phong, cánh phải là lôi, xoẹt một tiếng đã đi tới trước mặt Hồ Khuê rồi đánh ra một quyền.
Đánh đệ tử này chỉ là hư chiêu, nhất định bọn hắn sẽ cứu viện, đến lúc đó ai cứu viện hắn sẽ động thủ với kẻ đó.
– Hóa ra mục đích của ngươi là ta, chiêu này quả thực rất tinh diệu, tuy nhiên muốn giết ta, ngươi còn chưa có thực lực này.
Hồ Khuê cũng là người thông minh, nhìn thấy tốc độ ra chiêu của Nhiếp Vân sao hắn còn không biết rõ Nhiếp Vân nghĩ gì chứ? Miệng cười lạnh một tiếng, hai tay giơ lên, đánh ra một chưởng pháp Vô thượng.
Bộ chưởng pháp này tuy rằng cách thức khác biệt như lại có hiệu quả giống y như Phong Lôi ma dực của Nhiếp Vân, bàn tay trái là phong, bàn tay phải là lôi, Phong lôi giao hòa, mang theo lực lượng xé rách không gian.
Vũ kỹ Vô thượng của Hóa Vân tông, Phong Lôi chưởng.
Đệ tử hạch tâm Hóa Vân tông có được thực lực Hạp Hư cảnh, bằng vào điểm công huân hoàn toàn có thể đổi lấy vũ kỹ vô thượng, điểm này so với Kiếm Thần tông còn thực dụng hơn nhiều.
– Có thực lực này hay không không phải ngươi nói là được, Câu Hồn lung.
Đối mặt với một chưởng này, bàn tay Nhiếp Vân đột nhiên đánh ra, Phệ Hồn kính trên câu hồn lung lập tức chiếu qua phía Hồ Khuê.
Ông.
Phệ Hồn kính còn chưa được luyện hóa, đối với bất kỳ người nào cũng đều công kích, quang mang bên trên chiếu vào, Hồ Khuê cảm thấy linh hồn như bị một đầu cự thú ngập trời thôn phệ, lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phúc, thân thể mất đi năng lực hành động, vũ kỹ vô thượng còn chưa hoàn toàn đánh ra thì đã dừng lại trên không trung, cả người biến thành con rối.
