“Nói mát thì ai không nói được chứ?”
Những người khác đều cười, sôi nổi trào phúng theo.
“Lớp trưởng, anh đừng làm khó dễ người ta. Một chén này năm sáu triệu, một bàn này cũng đến trăm triệu, một tháng tiền lương của người ta chỉ có hai tư triệu, một bàn này chẳng phải là tốn mấy tháng lương rồi à? Thôi bỏ đi.”
“Ai, Thu Huyền này, cậu cũng thật là, một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu.”
Giang Nghĩa còn chưa phản ứng gì, Đinh Thu Huyền đã hơi nóng nảy.
Tuy rằng tiền lương của Giang Nghĩa thấp, nhưng Giang Nghĩa đã ký cả chục tỷ hợp đồng với đoàn xe! Chỉ cần nói ra, chắc chắn sẽ hù chết những người này.
Không đợi cô mở miệng, Giang Nghĩa đã giữ cô lại, nhàn nhạt hỏi: “Thu Huyền, em có muốn ăn bánh trôi Long Thành Viên chính cống không?”
“Hửm?” Đinh Thu Huyền sửng sốt một giây.
“Nếu muốn ăn thì anh mời đầu bếp của Long Thành Viên đến, nấu tại đây cho mọi người luôn.”
Phụt ~~
Cả phòng phì cười.
Chung Đào ôm bụng, suýt chút nữa cười đau sốc hông.
“Ai da, không được, cười chết tôi rồi, ai tới cứu tôi với.”
“Còn muốn mời đầu bếp của Long Thành Viên đến? Ôi mẹ ơi, mọi người nghe thấy không? Có một con trâu đang bay trên trời, ai thổi bay lên thế?”
Bánh trôi của Long Thành Viên đã rất khó mua, sư phụ ở đó có tiền cũng chẳng mời nổi.
Một tháng lương viên chức bình thường của Giang Nghĩa là hai tư triệu, dựa vào đâu mà mời người ta tới?
Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!