Hắn đã nhìn ra Lệ Dung rất để ý đến Ma vân cổ kia, cũng là có ý muốn đi.
Hắn cũng không ngăn cản.
– Điều kiện gì?
Đại tôn vội vàng hỏi.
– Nếu ta nói không cần điều kiện ngươi có tin không?
Đại tôn lắc đầu.
– Vậy được rồi.
Dương Khai nhíu mày, trầm tư một chút, bỗng hớn hở nhướng mày nhìn Thái Điệp đứng sau lưng Đại tôn:
– Bảo cô ta cười một cái cho ta xem.
Thái Điệp hơi sửng sốt, ánh mắt bùng lên hàn ý lạnh lùng, tựa hồ như muốn chém Dương Khai thành trăm ngàn mảnh, ánh mắt có thể đâm chết người.
– Tên tiểu tử này…
Đại tôn á khẩu, không biết nên làm thế nào cho phải.
– Ha ha, ta đùa thôi, Thái Điệp cô nương đừng cho là thật.
Nói xong Dương Khai liền đứng dậy:
– Nếu muốn đi thì mau đi thôi, sớm một chút có thể sớm giải quyết.
Thấy hắn thực sự không có yêu cầu gì, Đại tôn cũng có chút bất ngờ, không khỏi xem trọng Dương Khai hơn.
– Vậy đi thôi!
Đại tôn cũng đứng dậy, phóng yêu nguyên bọc lấy Dương Khai, mang theo hắn bay ra ngoài, Lệ Dung vội vàng đuổi theo, Thái Điệp đứng nguyên tại chỗ lạnh lùng chú mục vào bóng lưng Dương Khai, một hồi lâu sau mới bay theo.
– Tiểu tử, lần sau chớ có trêu đùa Thái Điệp nữa, cẩn thận không cô ta trở mặt với ngươi đó.
Trong khi bay, Đại tôn nhỏ giọng dặn dò.
Dương Khai giật nảy mình, gật đầu nghiêm trang:
– Không có lần sau nữa đâu, ta cảm thấy sát khí đang tới gần ngay sau lưng đây.
– Đáng đời.
Đại tôn cười nhạo hắn, thở dài nói:
– Đôi khi ngay cả bổn toạ cũng hết cách với cô ta, trong ấn tượng của bổn toạ, dường như chưa từng thấy cô ta cười.
– Ngươi thực sự chịu được ngọn núi băng này à?
– Ngươi thì lợi hại rồi, khiến thủ hạ của mình dễ bảo hết đỗi.
Đại tôn vừa nói vừa cố ý liếc qua Lệ Dung ở bên cạnh.
Một vị cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh phục tùng mệnh lệnh của một tiểu tử Siêu Phàm tam tầng cảnh, mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Đại tôn đã cảm thấy thật quá sức viển vông.
– Ngươi thì biết cái gì? Đó là ta dùng nhân cách của ta để chinh phục bọn họ.
Dương Khai bĩu môi.
– Nói khoác không biết ngượng mồm!
Đại tôn cười lớn.
Tiếp xúc với Dương Khai càng nhiều, Đại tôn càng phát hiện tiểu tử này và cựu Thánh chủ tính cách hoàn toàn tương phản, tuy rằng thoạt nhìn không mấy đáng tin cậy, nhưng khi quen rồi, Đại tôn cũng cảm thấy mình trẻ lại không ít.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Dương Khai mặc Đại tôn kéo hắn theo bay hướng về phía trước, lười vận dụng sức mạnh của chính mình.
Càng đến gầnmục tiêu, khí tức quỷ dị chảy xuôi trong không khí cũng ngày càng rõ ràng.
Là khí tức của lực hư không!
Dường như toàn bộ khu rừng Thú Hải đều chịu chút ảnh hưởng, Dương Khai gần như không dám tưởng tượng thông đạo hư không đó lớn chừng nào, có thể gây ra biến cố trong một phạm vi lớn như vậy.
Suốt dọc đường im lặng, hai ba ngày sau, trong không trung, có một cái khe hẹp dài hiện ra trong tầm mắt Dương Khai.
Khi nhìn thấy cái khe này, Dương Khai biến sắc, khẽ nói:
– Đó không phải là lối vào thông đạo hư không đấy chứ?
– Đúng vậy, đó chính là lối vào!
– To vậy sao?
Dương Khai kinh hô một tiếng.
Từ nơi này nhìn qua, tuy không thấy được chiều dài cụ thể, nhưng Dương Khai phỏng chừng cái khe đó tối thiểu cũng dài tới trăm trượng, giống như bâu trời bị xé toạc thành một đường, trông khủng khiếp vô cùng.
Hơn nữa, cái khe đó còn cực kỳ bất ổn, từng luồng khí tức của lực hư không khiếp đảm phát ra từ đó, khe hở đó khi mở khi khép, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Cách khe hở hư không chừng mười dặm, có một vài cường nhân Yêu tộc hội tụ.
Đại tôn mang theo Dương Khai bay về phía đó.
Phát giác ra khí tức của Đại tôn, một người cầm đầu thân hình vạm vỡ bên đó thần sắc chấn động, quay đầu nhìn sang.
Một lát sau bỗng lớn tiếng hét:
– Lôi Long, sao lại tới chậm như vậy, lão Ngưu sốt ruột chết đi được.
Đại tôn khẽ mỉm cười:
– Tìm người cũng cần có thời gian chứ, mới có bảy tám ngày thôi, ngươi sốt ruột cái gì.
Vừa nói, bốn người vừa hạ xuống.
Dương Khai nhìn người vừa la hét, trong lòng hơi ớn lạnh, biết rằng đây là một vị Đại tôn khác của Yêu tộc: Liệt Địa Thần Ngưu!
Cũng giống như đa số các cường nhân Yêu tộc khác, dù đã biến hình rồi, Liệt Địa Thần Ngưu vẫn còn lưu lại chút đặc thù Yêu tộc, bên trán có hai cái sừng màu đỏ sậm, tản ra sóng năng lượng mạnh mẽ.
Dương Khai không chút hoài nghi sức mạnh của hai cái sừng đó, chúng cũng tương đương với bí bảo mạnh nhất.
Cách ăn mặc của Liệt Địa Thần Ngưu thô kệch hơn rất nhiều so với Xích Viêm Lôi Long, trên người quấn vài mảnh da thú, lông chân đen sẫm rậm rạp bay lả theo gió. Giọng nói ồm ồm như sấm rền cuồn cuộn bên tai.
– Đây là viện binh mà ngươi tìm đến?
Lão Ngưu trừng mắt nhìn Dương Khai rồi lại nhìn Lệ Dung, thản nhiên gật đầu:
– Nữ nhân này thì còn được, nhưng tên này để làm gì?
Ngón tay to tướng chỉ vào Dương Khai, vẻ mặt khó hiểu nói:
– Còn chưa tới Nhập Thánh Cảnh đến đây làm gì? Tìm đường chết à?
Y tỏ ra cực kỳ khinh miệt Dương Khai, như thể cho một cái tát là có thể đánh chết hắn vậy. Lệ Dung liền lạnh sắc mặt, đôi mắt lóe ra hàn quang, nhìn chằm chằm Liệt Địa Thần Ngưu.
Bất luận là ai dám nói những lời này với Dương Khai, Lệ Dung đều sẽ không để yên, nếu không phải e dè Xích Viêm Lôi Long cũng ở đây, khéo chừng Lệ Dung đã ra tay với đối phương rồi.
Dương Khai cười nhạt một tiếng, thần sắc không thay đổi.
Xích Viêm Lôi Long cũng không có ý giảng hòa, chỉ cười tủm tỉm:
– Hắn quả thật chưa tới Nhập Thánh Cảnh, nhưng ngươi cứ cẩn thận, nói không chừng có thể có phát hiện được điều gì thú vị đó.
– Điều thú vị?
Liệt Địa Thần Ngưu nhíu mày sờ cằm, nghênh ngang đi quanh Dương Khai, quan sát kỹ lưỡng, thần niệm lưu chuyển trên người hắn.
Bỗng nhiên y biến sắc, hấp tấp lùi về sau mấy bước, hai tròng mắt tỏ ý khiếp sợ, dường như rất kinh ngạc.
– Nhìn ra rồi à?
Xích Viêm Lôi Long cười khà khà.
– Hắn là ai? Tại sao lại có yêu khí thuần khiết như vậy?
Liệt Địa Thần Ngưu khẽ quát.
Yêu khí đó nhàn nhạt, nhưng lại khá thuần khiết, thuần khiết hơn cả yêu khí trên người y và Xích Viêm Lôi Long.
Có thể có yêu khí thuần khiết như vậy, chứng minh huyết thống người này cực kỳ cao quý, gần như là huyết thống xuất chúng nhất.
Nhưng Dương Khai rõ ràng là con người, điều này làm Liệt Địa Thần Ngưu không sao hiểu được.