“Tôi cho cậu một đêm để suy nghĩ.
Tôi hứa vợ cậu sẽ không gặp chuyện gì.
Nếu trước khi mặt trời mọc cậu vẫn chưa cho tôi câu trả lời chắc chắn, vậy thì vợ cậu…”
Tiết Nguyên Cát không nói nốt, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
“Ngoài ra, đừng có giở trò gì.
Tôi nhát gan lắm, nhỡ bị dọa sợ không cẩn thận làm vợ cậu bị thương thì không tốt đâu”.
Dứt lời, ông ta lập tức cúp máy.
Dương Thanh nghe thấy thông báo máy bận, sắc mặt trở nên âm trầm: “Tiết Nguyên Cát, ông chết chắc rồi!”
Lúc Tiết Nguyên Bá nói Tiết Nguyên Cát là kẻ hèn hạ không từ thủ đoạn, anh còn xem thường.
Nhưng giờ đây anh mới biết ông ta là kẻ khốn nạn không có chừng mực.
Đúng lúc này lại có người gọi tới.
Lúc Dương Thanh nhìn thấy số gọi tới liền mừng rỡ: “Sao mình lại quên mất Tiền Bưu được nhỉ?”
Tiền Bưu vẫn luôn âm thầm bảo vệ Tần Thanh Tâm.
Bây giờ cô bị bắt đi, sao ông ta lại không biết được?
Anh vội vàng nghe máy: “Cậu Thanh, tôi liên tục đuổi theo vợ cậu, không rảnh báo lại cho cậu, bây giờ mới có thời gian”.
“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Khó trách chỉ cho mình một đêm suy nghĩ.
Chỗ này có lẽ phải tới mấy trăm nghìn container, nếu phải đi tìm từng cái e là cũng phải tìm tới sáng mai”.
Dương Thanh nhìn đống container xếp la liệt, ánh mắt rét lạnh.
“Cậu Thanh!”
Đúng lúc này, Tiền Bưu xuất hiện, áy náy nói: “Xin lỗi cậu, tại tôi không bảo vệ được cô ấy”.
Dương Thanh hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Chỉ là thỉnh thoảng Tiền Bưu sẽ nhìn Dương Thanh một cái.
Cùng lúc đó trong một tòa biệt thự xa hoa ở Yến Đô, Tiết Nguyên Cát đang trào phúng nhìn TV.
Trên màn hình TV cỡ lớn chính là bến tàu ở ngoại ô phía Bắc, xung quanh chỉ toàn container.
Dương Thanh không thể ngờ được, cô đã bị dẫn tới bên cạnh Tiết Nguyên Cát.
“Ranh con độc mồm độc miệng lắm, tôi thích! Nếu không phải cô còn tác dụng với tôi, cô đã nằm trên giường tôi từ lâu rồi”.
Tiết Nguyên Cát cười híp mắt nói.
– —————————.