Chuyện này lần nữa chứng minh, sau nhiều năm như thế, anh ta vẫn là người thành đạt nhất.
Chung Đào nhìn Giang Nghĩa, ngữ khí có chút kỳ quái: “Xin lỗi nha, tôi không biết là anh sẽ đến nên không chuẩn bị phần của anh.”
Mỗi người đều có đồ ăn, chỉ riêng Giang Nghĩa là không có. Hành động này là để nhục mạ Giang Nghĩa đây mà.
Mọi người đều cười rộ lên.
Mỗi người múc một muỗng rồi cho vào miệng: “Ồ, ngon quá!”
Mọi người đều bắt đầu ăn, từng viên bánh trôi lần lượt trôi vào bụng, cảm giác thoả mãn tới cực điểm.
Tiếc là chỉ có 5-6 viên bánh trôi, còn chưa bỏ răng thì đã hết rồi. Mấy người đàn ông ăn khoẻ còn ăn hai viên một lần, nếu nhiều hơn một chút thì tốt quá.
Nhưng mà nghĩ lại, một bát bánh trôi 5-6 triệu cơ mà. Ăn cho biết là được, sao mà ăn cho nổi chứ?
Nhưng ít nhất bọn họ còn có đồ để ăn. Nhìn Giang Nghĩa kìa, đến nước canh còn không có mà húp.
Mọi người ăn rồi Giang Nghĩa nhìn, đây mới đúng là bi kịch!
Mỗi người đều ăn xong rồi, chỉ còn Đinh Thu Huyền, cô nhìn bánh trôi trước mặt mình, lại nhìn Giang Nghĩa, trong lòng rất khó chịu.
Nếu ngay cả cô cũng ăn, vậy là vũ nhục lớn nhất đối với Giang Nghĩa.
Chung Đào chính là muốn xem cái này.
Anh ta hy vọng Đinh Thu Huyền ăn bánh trôi anh ta chuẩn bị, hy vọng cô gái khác ăn đồ của mình!
“Thu Huyền, sao còn không ăn?” Chung Đào cố ý hỏi.
Đinh Thu Huyền cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Biết là không thể ăn, nhưng lại không tiện mở miệng, ở đây nhiều người như vậy, không thể từ chối thịnh tình.
Chẳng lẽ, thật sự phải để chồng mình mất mặt trước người khác?