Bên kia lặng lẽ đáp lại một câu: “Cậu chính là tai họa.”
Ngô Sở Úy tâm loạn như ma, “Tôi gây tai vạ gì cho anh sao?”
“Trong lòng cậu không phải biết rõ rồi sao?”
Nghe câu này, tay Ngô Sở Úy cũng lạnh đi.
Một lúc sau, hô hấp bên kia bắt đầu nặng nề, trong đầu Ngô Sở Úy xuất hiện gương mặt âm u dọa người đó, con mắt giống như bị đâm hai phát dao, uốn éo đỏ bừng tàn bạo thị huyết.
Không kịp phòng bị nói một câu, “Tha cho tôi đi.”
Bốn chữ này nghe vào tai của Trì sắc lang, nghiễm nhiên đã trở thành mùi vị khác, vật giữa chân thình lình thức tỉnh, giọng nói càng thêm trầm khàn, mang theo cảm giác áp bức nồng đậm.
“Cậu xấu như thế, sao có thể dễ dàng tha cho cậu?”
“Anh muốn làm gì tôi?”
Bên kia ngậm điếu thuốc, cầm súng, dục hỏa đang cháy.
“Cậu nói xem?”
Bên này sụ mặt, cuộn chăn, hơi thở hỗn loạn.
“Không biết.”
Cái gì là trời sinh một đôi? Đây chính là trời sinh một đôi. Một người kinh hoàng sợ hãi, một người hưng phấn bừng bừng, hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược cư nhiên lại có thể hoàn hợp không chút lợn cợn nào như thế.
Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, tim Ngô Sở Úy run lên, mẹ nó, còn gầm lên luôn rồi! Lần này triệt để toi rồi!
Đang nghĩ thế, bên kia bất ngờ hỏi một câu.
“Cậu bắn chưa?”
Ngô Sở Úy dại ra, “Anh nói gì?”
“Vừa rồi chơi nhập thần như thế, lúc này còn giả ngốc với tôi?”
Ngô Sở Úy, “…”
“Có phải bị tôi ngược hai câu, vuốt càng sướng không?”
Ngô Sở Úy, “…”
“Có nhớ tôi không?”
Ngô Sở Úy ném di động lên giường, mẹ nó tôi muốn xẻo anh!!!!
Nhạc Duyệt thấy Trì Sính mãi không về, muốn ra ngoài xem thử, kết quả vừa đứng lên, Túi Dấm Nhỏ đã ngóc đầu dậy. Trì Sính không ở trong phòng, Nhạc Duyệt không cần phải che giấu sợ hãi nữa, cô chậm rãi nhích hai chân, mắt nhìn chằm chằm Túi Dấm Nhỏ, sợ nó đột nhiên tấn công.
Túi Dấm Nhỏ không hề động đậy, ngoan ngoãn nằm đó.
Nhạc Duyệt yên tâm, chậm rãi lết ra cửa.
Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng xệch xệch, Nhạc Duyệt dừng bước, sống lưng bắt đầu phát lạnh. Xúc cảm rõ ràng của động vật nào đó nhúc nhích bên cổ chân, thuận đà quấn dần lên, cho đến khi lên đến cổ. Hai chân giống như bị phế rồi, căn bản không động đậy nổi, cổ họng cũng khàn, gọi cũng gọi không ra.
Lạnh, quá lạnh, cả người đều đông cứng.
Trên cổ như có một vật bự vạn cân, tay không dám nâng, mắt không dám mở, cái đầu nhọn kề lại gần sát, mắt Nhạc Duyệt đột nhiên trợn to lên, chân không vững ngã ngữa xuống. Bị Túi Dấm Nhỏ quấn lấy, cô bắt đầu giãy dụa như phát điên, càng bị quấn, càng giãy dụa muốn thoát…
Khi Trì Sính trở về, Nhạc Duyệt đã chui vào ổ chăn, sắc mặt tái nhợt, môi xanh lét.
Túi Dấm Nhỏ đu trên đèn tường, cái đuôi lắc lắc, thần sắc biếng nhác.
…
Trước ngày trở về, Trì Sính đi qua một khu chợ đồ gỗ, nhìn trúng một khúc gỗ tử đàn lớn bằng bàn tay, thầm ước chừng nếu điêu khắc thành vật cầm thì rất tuyệt. Hắn ra ngoài một chuyến, cũng phải mang chút đồ gì về, thế là ra giá cao mua lại.
Được người giới thiệu, Trì Sính liên hệ với nhà điêu khắc nghệ thuật tại đó, cụ họ Chương, đã hơn bảy mươi, bắt đầu học điêu khắc từ mười tuổi, hơn năm mươi năm nay đao khắc không rời tay, sáng tác rất nhiều tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, có thể nói là đức cao vọng trọng.
Vì biểu đạt tôn trọng, trước khi đến Trì Sính còn đặc biệt mang theo một phần quà.
“Một chút tâm ý của con.”
Cụ Chương cười sảng khoái, “Cậu khách sáo quá, nào nào nào, vào nhà ngồi đi.”
Tuy đã hơn bảy mươi, nhưng lưng cụ Chương vẫn thẳng tắp, bước chân vững vàng. Nhà cửa cũng do đích thân cụ quét dọn, đâu đâu cũng sạch sẽ gọn gàng, trang trí cổ điển trang nhã, rất được chú trọng. Trên giá gỗ bày rất nhiều những tác phẩm của cụ Chương, tạo hình đủ kiểu, sống động như thật, cực có giá trị thưởng thức.
“Nhóc con, uống trà đi.”
“Không dám phiền cụ.”
Thái độ khiêm tốn nhã nhặn của Trì Sính làm cụ Chương rất thích, vì cụ quá nổi tiếng, khách đến phần nhiều là có máu mặt. Con cháu thế gia cũng đến không ít, nhưng ổn trọng như Trì Sính thế này thì rất hiếm thấy.
“Đưa khúc gỗ của cậu cho tôi xem thử.”
Trì Sính giao khúc gỗ tử đàn cho cụ Chương.
Cụ Chương đeo mắt kính lên, xem xét kỹ lưỡng, gật đầu nói: “Chất liệu nhẵn nhụi, màu đậm, là đồ tốt, cậu muốn khắc thành cái gì?”
“Hai trái trứng.” Trì Sính nói.
Cụ Chương không hiểu, “Hai trái trứng? Trứng gì? Trứng gà? Trứng vịt? Hay là…”
“Trứng người.”
Khi nói ra hai chữ này, ngữ khí Trì Sính vẫn rất trầm ổn.
Vẻ mặt cụ Chương không thể nói rõ là chấn động hay lúng túng, dù sao rất là khó hiểu.
Trì Sính thong dong giải thích một câu, “Chính là tinh hoàn, cụ hiểu chưa?”
Cụ Chương: “… Hiểu rồi.”
Trước khi đi, cụ Chương vỗ vai Trì Sính, nói đầy hàm ý.
“Tôi làm nghề này đã hơn nửa đời người, lần đầu tiên có người tìm tôi khắc cái này, nhóc con, cậu là nhân tài đó.”