Lâm Nhất nhướng mày hỏi ngược lại: “Độ khó của mộng cảnh cao hơn nhà ma nhiều, mấy anh nhất định phải đi nhà ma cho bằng được à? Cái này không hù mấy anh được đâu.”
“Hai cái này đâu có giống đâu, một bên là công việc, một bên khác là giải trí mà.” Nhiễm Văn Ninh huyên thuyên.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh cãi không lại Lâm Nhất, cuối cùng, Lâm Nhất vứt cho cậu một câu kết luận, cậu ta bảo cậu bị chập mạch. Nhiễm Văn Ninh u sầu rầu rĩ về tới bên cạnh Ngô Côn Phong, sau đó hỏi: “Vì sao cái thằng nhãi Lâm Nhất này mềm cũng không được mà cứng cũng không xong?”
“Tôi thấy cậu hình như cứng không nổi rồi, nếu không cậu đi làm nũng đi, không chừng cậu ta đồng ý cái rụp cho xem.” Ngô Côn Phong đề nghị.
Nhiễm Văn Ninh trừng mắt nhìn Ngô Côn Phong, hỏi ngược lại: “Cậu đang mưu tính cái chuyện tà đạo gì vậy? Tôi lớn hơn cậu ta mấy tuổi cơ mà, đi làm nũng với cậu ta thì cái mặt già này vứt đi đâu được?”
Ngô Côn Phong nhớ lại khung cảnh Nhiễm Văn Ninh bị Lâm Nhất đập bay hồi còn trong “Kawagebo”, sau đó lặng lẽ nói: “Cậu cũng từng bị cậu ta đập cho một phát trước mặt một nùi người rồi mà, mặt cậu ném cả rồi, còn cái nịt í.”
“…” Nhiễm Văn Ninh muộn màng nhận ra tôn nghiêm của bản thân cậu hóa ra đã bị chà đạp nghiêm trọng đến như thế.
Mạch não của Ngô Côn Phong thật sự kì diệu đến nỗi có vấn đề luôn, cậu ta tiện thể hỏi Nhiễm Văn Ninh: “Vì sao cái loại người không thích gần gũi người khác như Lâm Nhất lại đá xéo cậu tới nỗi tự nhiên như vậy, hai người mấy cậu trước kia có quen nhau hay gì?”
Lúc ấy, cái mặt của Nhiễm Văn Ninh lập tức bí xị ra một đống, “Cậu thấy tôi quên được cái tên lúc nào cũng móc mỉa tôi từ bé cho tới lớn như vậy à?”
“Ok không nói nữa, lão Ngô cậu đợi đấy, tôi chắc chắn sẽ dùng uy nghiêm của bản thân để thuyết phục được Lâm Nhất cho mà xem.” Vừa dứt lời, cậu bèn hung dữ bước về phía Lâm Nhất.
Kết quả, Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, Lâm Nhất đã nhướn một bên lông mày, khiến một rổ lời cậu ém trong bụng lập tức teo còn có một nửa tí tẹo.
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” Lâm Nhất khoanh tay, lạnh lùng hỏi, trông cứ như sắp nổi giận tới nơi. Tiếc là họ không ở mộng cảnh, cậu ta cũng không thể trực tiếp đập Nhiễm Văn Ninh cho tơi bời hoa lá.
Đúng là xui xẻo, tuy bạn nhỏ họ Lâm nọ không ra tay trong hiện thực, thế nhưng trong mộng, ách huấn luyện của cậu ta lại quá tàn ác, khiến Nhiễm Văn Ninh bị đè đầu đập ra bã trong mộng mãi tới nỗi tự động hình thành phản ứng sợ hãi có điều kiện luôn.
Nhiễm Văn Ninh ấp úng một hồi lâu, mới chớp chớp mắt, yếu ớt nói: “Tôi muốn đi chơi nhà ma…”
“Vậy anh đi đi, liên quan gì tới tôi.” Giọng nói của Lâm Nhất mang theo chút nhạo báng, thoạt nghe rất hung hăng.
“Tôi muốn mọi người đi chung mà…”
Tuy Nhiễm Văn Ninh đã mất đà, nhưng lá gan của cậu vẫn còn khá lớn, cậu cũng không cảm thấy uất ức đến nỗi phải chọt chọt hai ngón trỏ trước ngực làm gì. Cậu liên tục thuyết phục bản thân, tuổi tác của cậu còn bày sờ sờ trước mặt đây, tuy cậu đánh không lại Lâm Nhất, nhưng tuổi tác đã vượt xa cậu ta rất nhiều luôn rồi.
Vì vậy, cậu vươn tay phải của mình ra, cẩn thận, rón ra rón rén, từng li từng tí một, kéo kéo áo Lâm Nhất.
“Cậu đi với tôi đi mà…”
Thiếu niên nọ bị động tác này hù cho ngây cả người ra. Cậu ta sững người rất lâu, cuối cùng cũng không thể giải thích rõ ý nghĩa cụ thể của cái hành vi này. Cậu ta quan sát nét mặt vừa sợ hãi vừa mong chờ của Nhiễm Văn Ninh, cuối cùng chỉ thở dài. Vốn dĩ cậu ta chỉ không muốn đi nhà ma chơi thôi, vì sao Nhiễm Văn Ninh lại phải sợ tới như vậy…
Lâm Nhất tự nhận rằng bản thân cậu ta chưa làm chuyện gì quá đáng với Nhiễm Văn Ninh sau khi vào nghề chính thức cả, còn tốt hơn cái ông Trì Thác từng cắt bim bim của Nhiễm Văn Ninh nhiều, thế nhưng, Nhiễm Văn Ninh rõ ràng lại gần gũi Trì Thác, xa lánh sợ hãi cậu ta.
“Tôi biết rồi, vậy thì đi thôi.” Lâm Nhất lạnh nhạt nói.
Ngô Côn Phong nghĩ rằng cái bản mặt thắng trận quay về của Nhiễm Văn Ninh sau đó chả khác nào vừa mới solo thắng chủ mộng cảnh vậy.
Cả bọn canh tối xuống rồi mới đi vào nhà ma. Cái nhà ma này là một bệnh viện cũ được trang trí lại một lần nữa, bầu không khí đúng thật là đỉnh cao, hơn nữa số tầng cũng nhiều, không gian cũng khá rộng. Nếu du khách không tự thân đi ra, họ có thể chơi trong ấy xấp xỉ một giờ.
Trong số năm người họ, Ngô Côn Phong là tên đầu tiên bắt đầu tỏ vẻ hoảng hốt, dù sao cái anh này là một người dẫn đường chuyên môn bảo vệ một mộng cảnh hoang dã có ghi tên vào danh sách bảo tồn, vốn chả có bất kì một hiện tượng ma quái siêu nhiên nào cả.
Trì Thác, Giang Tuyết Đào và Lâm Nhất xem việc này như một cách giết thời gian, còn Nhiễm Văn Ninh thật sự có chút háo hức mong chờ. Cậu là một kẻ phân biệt được mộng cảnh và hiện thực rất rạch ròi, bị hù trong thực tế không giống như bị hù trong mộng cảnh nha.
Công nhân viên nói rằng chỉ cho phép tối đa ba người một lần vào cổng, bệnh viện này không có quy định đường đi, người chơi cần phải tự mình đi tìm hiểu. Trước khi họ được thả vào, mỗi người sẽ được phát một đạo cụ dùng cho việc sinh tồn, thật ra là một cây đèn pin chạy bằng năng lượng mặt trời hay thấy trong mấy trò giật gân kinh dị thông thường, thêm nữa, mọi người cũng cần phải xem một cuộn phim có liên quan đến lịch sử của bệnh viện này.
Giang Tuyết Đào nghe Trì Thác phiên dịch xong, tấm tắc: “Cái cách chơi quỷ quái này sao mà nghe giống lúc đi nhận nhiệm vụ trong mộng dữ vậy cà.”
Cách chơi thế nào cũng không quan trọng, với Nhiễm Văn Ninh thì điều quan trọng nhất là… Đồng đội mà mình phải đi cùng là ai. Có đánh chết thì cậu cũng chả muốn chung đội với Ngô Côn Phong, cái thằng cha này còn chưa bước chân vô nhà ma mà đã trông như Từ Sơn hồi còn trong kì thực tập rồi ấy.
Một tên như cậu ta thế mà lại là một người trong nghề ở bậc thứ hai sắp thành tông đồ, tin nổi không trời. Nếu Nhiễm Văn Ninh là ‘sơn dương ngu muội’, hẳn cậu đã đá đuýt Ngô Côn Phong ra khỏi nhóm chat chung từ xưa lơ xưa lắc rồi.
Nhiễm Văn Ninh liếc mắt nhìn một vòng cả đám, một tổ hợp lí tưởng chắc chắn sẽ bao gồm cậu, Giang Tuyết Đào và Trì Thác. Tuy cái cậu Lâm Nhất trông như không phải loại người sẽ bị ma quỷ hù chạy, thế nhưng lúc ở chung với cậu ta, cậu luôn cảm nhận được một loại cảm giác rất ngột ngạt, ví dụ điển hình cho trường hợp này đó là học sinh đi chơi game với chủ nhiệm, vừa chơi vừa bị dí theo bắt trả bài.
Cậu không muốn đã bước chân vào nhà ma đi chơi rồi mà còn bị Lâm Nhất cười nhạo.
“Mình rút thăm đi ha.” Trì Thác nói. Anh nghĩ rằng mấy người họ đều là người trong nghề, cái loại nhà ma này chỉ là chuyện muỗi, chia người sao cũng không thành vấn đề, kiểu gì chả đi dạo một hồi trong ấy để đáng tiền vé vào cổng.
Vừa nghe xong, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy không ổn, bèn nhanh nhảu đoản nói: “Tôi không có đi chung với Ngô Côn Phong được đâu, hai đứa tôi đi chung là có chuyện đó.”
“Mấy cậu sợ cái này hả?” Giang Tuyết Đào cạn lời nhìn hai tên bọn họ, “Mấy cậu có phải người trong nghề không vậy?”
“Tụi tôi bây giờ chỉ là khách du lịch bình thường thôi à.” Ngô Côn Phong giải thích.
Đội trưởng đội phó đá một ánh mắt cho nhau. Trì Thác lười biếng nói: “Vậy hai cậu đi cùng đi ha, đừng làm mất mặt vườn Tây đấy.”
Sấm sét giữa trời quang.
“Không được, cứ vậy thì tôi chưa kịp vô cổng đã quẹo ra ngoài rồi.” Ngô Côn Phong nghe thấy nhạc nền vang lên từ khu bệnh viện sau lưng mình, toàn thân đã sợ hãi không chịu được. Nhiễm Văn Ninh đứng một bên trông cũng không được ổn cho lắm.
Ba người khác của “Ánh sáng” hiện giờ đúng thật là vây hai cái tên đang run như cầy sấy này vào giữa, hệt như đang quang minh chính đại nhốt khỉ hóng biến.
Trì Thác suy nghĩ một hồi, tiền cũng đã đưa rồi, hai cái tên này mà không đi vào thì phí lắm, hơn nữa lá gan của bọn họ trong thực tế lại quá bé, cái chuyện này đã vượt khỏi dự liệu ngay từ đầu của anh. Vì vậy, anh nói với Lâm Nhất: “Lâm Nhất, cậu đi với hai người này đi, giám sát bọn họ đi cho xong toàn bộ hành trình.”
“Gì?!” Sao còn có vụ giám sát bọn họ đi cho xong toàn bộ hành trình nữa. Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đứng ngay đó, lông mày vặn xoắn thành một nùi lăng quăng.
“Tôi sao cũng được.” Lâm Nhất lạnh lùng nói. Cậu ta vẫn luôn đứng cạnh họ, không tham gia thảo luận, trông như chẳng mấy hứng thú. Tuy cậu bạn nhỏ họ Lâm vẫn luôn đứng ngoài rìa, nhưng khí chất toàn thân của cậu ta cộng với cái thiết lập bệnh viện như thế này lại khiến cả một cái khung cảnh sương sương hiện giờ trông cực kì lạnh lùng quỷ quyệt, cứ giống như cậu ta là con trùm cuối núp lùm trong cái bệnh viện này vậy.
Cuối cùng, một tổ hợp chết chóc cũng vẫn được hình thành, gồm: Nhiễm Văn Ninh, Ngô Côn Phong, Lâm Nhất.
Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đều bó tay chịu chết, chỉ đành lê bước về phía cánh cổng cũ nát của cái bệnh viện kia. Cửa bệnh viện vừa mở ra, một loại mùi hương không biết là thuốc sát khuẩn hay mùi rỉ sét đã chậm rãi phả vào mặt họ. Ngoại trừ cái thứ mùi lạ lạ này, xung quanh bọn họ còn đen thùi lùi, chả nhìn rõ được bất kì thứ gì cả, chỉ có một vài tia sáng le lói ở hành lang đối diện mà thôi.
“Hai anh nhanh chân lên.” Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Nhất truyền đến từ phía sau bọn họ.
Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh đã sâu sắc ngộ ra như thế nào mới gọi là đã nghèo còn mắc cái eo, cùng với bụng làm dạ chịu.
Vì sao cậu lại muốn chạy vào cái nhà ma khổng lồ giật gân đùng đùng này làm cái gì, hơn nữa bên cạnh lại còn có một tên đồng đội heo chuyên tăng độ khó và một tên đồng đội NPC thiên tài, cậu dừng lại còn nể tình thúc giục cậu tiến lên nữa chứ.