Lần này chọc cho hai ông bà cụ và cả Nguyên Sênh đều cười.
Ngay cả Thẩm Chấp cũng không nhịn được khẽ ôm lấy vai cô lắc lắc.
Công việc hai người đều bận rộn cho nên bình thường ít khi ở cùng họ. Bây giờ thấy người lớn bởi vì chuyện bọn họ kết hôn mà vui mừng như vậy, ngay cả Kỷ Nhiễm đều cảm thấy rất vui.
Cảm giác được chúc mừng và chờ mong thật sự rất tốt đẹp.
Nhưng còn chưa tới lúc ăn cơm bà ngoại đã hỏi tiếp: “Hai đứa tính khi nào có con?”
Quả nhiên.
Trong lòng Kỷ Nhiễm hiện lên hai chữ này.
Ngày trước thỉnh thoảng cô nghe nhân viên trong công ty nói qua, lúc chưa lập gia đình thì người lớn cứ vội vàng giục kết hôn. Đợi đến khi kết hôn rồi lại giục sinh con.
Sau đó chỉ cần sinh con xong thì kết thúc sao?
Không không không, mấy người lớn có thể sẽ thường xuyên nhắc nhở bạn rằng, một đứa con rất cô đơn.
Kỷ Nhiễm biết bà ngoại có ý tốt cho nên cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Sẽ nhanh thôi ạ.”
Có lẽ bởi vì mới kết hôn nên Kỷ Nhiễm không hề bài xích chuyện mang thai, thậm chí còn vô cùng mong đợi nữa, dù sao nếu sinh ra Thẩm Chấp nhỏ hoặc Kỷ Nhiễm nhỏ cũng đều không tệ.
Bà ngoại vui mừng gật đầu: “Hai đứa đẹp vậy, sinh bảo bảo ra nhất định cũng đẹp.”
Lời này không phải do bà ngoại cố ý khen, ngay cả Kỷ Nhiễm cũng tự mình gật đầu, cô cảm thấy đó là sự thật. Mặc kệ Thẩm Chấp nhỏ hay Kỷ Nhiễm nhỏ, khẳng định bảo bảo sẽ vô cùng đẹp.
Chỉ nghĩ vậy thôi Kỷ Nhiễm đã cảm thấy chuyện mang thai không phải chuyện khiến người ta phiền chán.
Cô với bà ngoại nói chuyện với nhau, Nguyên Sênh ngồi bên cạnh chưa từng nói lời nào. Mãi đến lúc bà ngoại đi vào phòng bếp phụ dì giúp việc chuẩn bị bữa tối, rốt cuộc Nguyên Sênh cũng tìm được cơ hội, hỏi: “Nhiễm Nhiễm, về sau dì có thể gặp bảo bảo không?”
Kỷ Nhiễm kinh ngạc, lập tức nói: “Tất nhiên là được rồi, dì là bà nội mà.”
Nguyên Sênh thở phào nhẹ nhỏm, nhỏ giọng giải thích: “Bác sĩ nói bây giờ bệnh của dì đã được khống chế hoàn toàn rồi, cho nên chắc chắn dì sẽ không làm các bảo bảo bị thương đâu.”
Lúc này Kỷ Nhiễm mới hiểu được ý Nguyên Sênh.
Tuổi trẻ Nguyên Sênh bị bệnh rất nghiêm trọng, cảm xúc không thể không chế được, bởi vậy nên ông bà ngoại Thẩm Chấp sợ bà đi ra ngoài gặp rắc rối lúc nào cũng giữ bà ở nhà.
Dần dần, bà không dám tiếp xúc với người ngoài nữa.
Kỷ Nhiễm nắm chặt tay Nguyên Sênh, nói: “Dì không cần sợ, chúng con biết dì sẽ không làm bất kì ai bị thương.”
Thẩm Chấp nghe đến đó cũng nói: “Ai bảo mẹ sẽ làm hại bảo bảo?”
“Không ai, mẹ chỉ muốn nói để các con đừng lo lắng.” Nguyên Sênh khẽ nói, mặc dù bà có bệnh nhưng chỉ số thông minh không giảm xuống.
Một cô gái tốt mọi mặt như Kỷ Nhiễm, bà biết mình liên lụy tới Thẩm Chấp rất nhiều, dù sao có ba mẹ nào lại hi vọng con gái mình sẽ gả cho người chồng có mẹ là bệnh nhân tâm thần chứ.
Kỷ Nhiễm cười nhẹ, dịu dàng nói: “Mẹ, đừng lo lắng, trước kia mẹ chỉ có chút vấn đề nhỏ thôi. Bây giờ có Thẩm Chấp rồi còn có con bên cạnh mẹ nữa, mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Thật ra đối với Nguyên Sênh, Kỷ Nhiễm thích nhiều hơn đồng tình. Quả thật nửa đời của bà đã bị chôn vùi vì tình yêu sai lầm, bây giờ bà chỉ nghiêm túc vẽ tranh, ngược lại Kỷ Nhiễm cảm thấy ông trời không bạc đãi với bà lắm.
Nguyên Sênh sửng sốt, hỏi: “Vừa rồi có phải con gọi dì là mẹ không?”
Vốn Kỷ Nhiễm gọi rất trôi chảy nhưng khi bị hỏi vẫn hơi xấu hổ.
Hai người cơm nước xong liền lên lầu nghỉ ngơi, Kỷ Nhiễm nằm trên sofa trong phòng nhìn Thẩm Chấp, hỏi: “A Chấp, anh chuẩn bị hành lang triển lãm tranh kia cho mẹ à?”
Thẩm Chấp gật đầu, nói: “Mẹ rất thích vẽ tranh, anh nghĩ chờ tới khi thời cơ chín mùi mở một triển lãm tranh cho bà.”
Kỷ Nhiễm nhìn tài sản dưới tên anh thấy có hành lang triển lãm tranh nên cô đoán có lẽ Thẩm Chấp chuẩn bị cho Nguyên Sênh.
Bây giờ anh đã giao toàn bộ tài sản dưới tên mình cho Kỷ Nhiễm xử lý.
Mặc dù Kỷ Nhiễm chỉ cần ký ký tên gì đó, nhưng cảm giác làm chủ gia đình đưa ra quyết định này thật tốt.
Khó có khi hai người nhàn nhã nằm ru rú trên sofa, Thẩm Chấp lấy điện thoại ra, bất đắc dĩ hỏi: “Đúng rồi, em muốn chụp ảnh áo cưới ở đâu?”
Thật ra đàn ông không hề hứng thú lắm với chuyện chụp ảnh cưới, bày trí hôn lễ.
Nếu để cho Thẩm Chấp chọn tầm quan trọng, vậy ngày họ lĩnh giấy kết hôn chính là ngày quan trọng nhất.
Trái lại Kỷ Nhiễm cảm thấy thú vị, cô dựa vào người Thẩm Chấp lật xem những tư liệu trong điện thoại. Khoan hãy nói, thực sự Lữ Kiệt đúng là trợ lý toàn năng, cho dù chuyện không liên quan tới nghiệp vụ thì anh ta vẫn có thể chuẩn bị đầy đủ, chuyện này thật không dễ dàng.
Chỉ riêng người chụp ảnh áo cưới thôi, anh ta đã chọn tới mấy người, hơn nữa đều là nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế.
Còn có người lấy giải thưởng kia kìa.
Kỷ Nhiễm xem đến xem đi, địa điểm quay chụp không phải ở pháo đài cổ kính thì chính là bãi biển, đương nhiên cô cảm thấy đều tốt, tuy những chổ này lộng lẫy thật nhưng vẫn không làm cho cô muốn đưa ra quyết định ngay lập tức.
“Sao vậy?” Thẩm Chấp thấy cô vẫn đang do dự, cúi đầu nhìn: “Nếu em không ưng vậy anh kêu Lữ Kiệt tìm hiểu tiếp.”
Kỷ Nhiễm lắc đầu.
Không phải không hài lòng, chỉ là…
Đột nhiên cô lại nói: “Thẩm Chấp, sau khi tốt nghiệp anh có quay lại Tứ Trung không?”
Thật ra so với Tứ Trung mà nói, Nhất Trung ở Dương Châu mới là trường học cũ chân chính của Kỷ Nhiễm. Nhưng trong lúc này, trong đầu cô lại xuất hiện hình dáng Tứ Trung.
Con đường náo nhiệt cô nhìn thấy khi chuyển tới trường ngày đầu tiên.
Ở ngôi trường đó cô đã gặp người ngồi cùng bàn với mình.
Thẩm Chấp: “Em muốn chụp ảnh cưới ở Tứ Trung?”
“Có phải hơi ngốc không?” Kỷ Nhiễm cũng hiểu làm vậy rất ngu ngốc, 27 tuổi rồi vẫn muốn nhớ về ký ức thanh xuân.
Nhưng cô cảm thấy, Tứ trung mới là nơi quan trọng nhất của cô với Thẩm Chấp.
Thẩm Chấp ôm chặt cô, nói: “Em có biết trong đoạn ký ức đó anh vui nhất khi nào không?”
“Lúc nào?” Kỷ Nhiễm khá tò mò.
Thẩm Chấp nhìn cô, trong mắt anh lộ ra sự triền miên dịu dàng, anh cười khẽ rồi nói: “Khi em ngồi trên xe bus, lần đầu tiên em quay đầu nhìn anh.”
Khi vừa mới bắt đầu, Kỷ Nhiễm một mực từ chối anh, cho dù Thẩm Chấp cảm thấy anh thích cô gái này nên sớm hay muộn cô cũng là của mình.
Nhưng mà mỗi ngày anh lái xe máy chạy theo sau xe bus của cô, cô chưa bao giờ quay đầu lại nhìn anh.
Mãi đến có một ngày lúc cô ngồi trên xe, quay đầu lại nhìn anh.
Ngày hôm đó Thẩm Chấp thật sự rất vui, bởi vì anh biết, trong lòng cô gái nhỏ đã dần dần có anh.