Nhưng giờ phút này nàng ta bị trói chặt chẽ. Ngay cả chuyện tự huỷ cũng không làm được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người trước mặt thương nghị nên xử lý mình như thế nào.
Trong lòng Đàm Nhất Huyên vô cùng hoảng sợ: “Tiểu tộc trưởng, chúng ta mới là người cùng tộc. Ta sẽ sửa, ta thật sự sẽ sửa. Ta bị tra tấn nhiều năm như vậy. Ta sớm biết tội ta không thể tha thứ. Ngươi giữ lại cho ta một mạng. Ta còn có thể làm chút gì đó cho Tộc linh thú tộc. Không phải sao?”
Vân Lạc Đình đăm chiêu gật đầu: “Được.”
Đàm Nhất Huyên được lời khẳng định, lập tức nhếch miệng: “Đa tạ tiểu tộc trưởng……”
Đáp lại gương mặt tươi cười của nàng. Mặt Vân Lạc Đình vô cảm nói: “Sau khi luyện ngươi thành trận pháp. Là ngươi có thể vĩnh viễn bảo vệ Tộc linh thú rồi.”. Truyện Trinh Thám
Tươi cười trên mặt Đàm Nhất Huyên còn chưa rút đi. Sau khi nghe vậy, gương mặt trở nên kinh ngạc lại cực kỳ hoảng sợ.
Không đợi nàng ta mở miệng. Bùi Huyền Trì trực tiếp ném Bát Túng Hồn xuống đất. Ma khí cứng rắn cuốn Đàm Nhất Huyên đang bị thương nặng kéo vào bên trong.
Nửa người Đàm Nhất Huyên đã hoàn toàn đi vào trong Bát Túng Hồn. Nàng ta hoàn toàn luống cuống, điên cuồng giãy dụa, vung tay hô to: “Thả ta ra! Thả ta ra ngoài!”
“Chúng ta là đồng tộc. Sao ngươi có thể để Ma tộc tàn sát linh thú cùng tộc như thế!?”
“Tiểu tộc trưởng ngươi xứng với Tộc linh thú sao!”
“Ta cứu ngươi, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi. Nếu ta sớm biết ngươi sẽ vong ân phụ nghĩa như thế. Lúc đó ta nên nói bí mật ngươi là linh thể cho bọn họ. Để ngươi trở thành suối nguồn linh lực dùng vô tận cho bọn họ! Nên…… AAAAA!”
Miệng Đàm Nhất Huyên ơn lạnh. Lúc nàng ta mở miệng ra, nôn ra một ngụm máu tươi.
“Bộp”, đầu lưỡi rơi vào bên trong vũng máu.
“Ư ——!” Khuông mặt Đàm Nhất Huyên vì đau đớn mà trở lên dữ tợn. Nhưng lúc mở miệng ra chỉ có một loạt tiếng vấp, nức nở. Ngón tay nàng ta run rẩy bám vào bên cạnh Bát Túng Hồn.
Ngón tay dùng sức bám chặt, đầu ngón tay đều màu xanh thành một mảng.
Mặc dù như thế, vẫn không ngăn được cơ thể nàng ta chậm rãi đi vào trong bát. Ngón tay từ từ trượt xuống. Đàm Nhất Huyên gắt gao dùng móng tay bấu chặt. Từ từ đi xuống, trên Bát Túng Hồn đã bị nàng ta cào ra vài vết.
Ngay sau đó, đầu móng tay cứng rắn bắt đầu tách ra. Đàm Nhất Huyên lập tức rơi vào Bát Túng Hồn.
Móng tay dính máu cũng rơi vào trong.
Toàn bộ quá trình vô cùng yên tĩnh.
Vết máu dính trên Bát Túng Hồn không bao lâu cũng bị bát hấp thu. Bộ dáng sạch sẽ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Quá trình Bát Túng Hồn làm tan rã, là một chậm rãi, từng chút một. Bắt đầu từ ngón tay hoặc bắt đầu ăn mòn từ sợi tóc. Toàn bộ quá trình yêu cầu khoảng thời gian dài.”
Bùi Huyền Trì giơ tay, Bát Túng Hồn bay lên rơi vào trong tay hắn. Hắn quá tay đưa cho Vân Lạc Đình, nói: “Ngươi có thể mang về cho nhóm trưởng lão xem.”
Nhìn toàn cục, chỉ sợ trong lòng nhóm trưởng lão hận Đàm Nhất Huyên nhất. Hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đàm Nhất Huyên trộm mất tiểu tộc trưởng. Nên bọn họ mới đuổi theo, truy tìm ngốc rễ ngọn nguồn. Bọn họ bị bắt, trong đội ngũ có phản đồ chỉ là một phần, Đàm Nhất Huyên mới là người thật sự đẩy tay phía sau màn.
Mặc dù nhóm trưởng lão không thể tham gia quá trình xử lý Đàm Nhất Huyên. Nhưng bọn họ có thể trơ mắt nhìn kẻ hại bọn họ rơi vào loại kết cục gì.
Vân Lạc Đình cũng cảm thấy vậy. Nên để nhóm trưởng lão nhìn. Cậu liền duỗi tay nhận cái bát kia, hai tay cậu có hơi không cầm được.
Cậu còn tưởng rằng cứ phải bưng bát như vậy đi ra ngoài. Kết quả sau đó cái bát trên tay dần dần thu nhỏ lại, to bằng bàn tay. Cậu cúi đầu nhìn bên trong, hình như có một tầng sương mù. Có thể nhìn thấy Đàm Nhất Huyên đang nấp trong sương mù.
Lúc đi ra ngoài, Bùi Huyền Trì nhìn thoáng qua cái bát.
Mặc dù Đàm Nhất Huyên đã bị cắt lưỡi không thể nói chuyện. Nhưng mà bên trong không hề yên tĩnh như vậy.
Hẳn là Đàm Nhất Huyên đang dùng tay, hoặc là dùng thứ gì đó đụng vào thân bát, phát ra tiếng gõ nông.
Nhìn sắc mặt đột nhiên biến đổi của Đàm Nhất Huyên. Hẳn là nàng ta biết rõ, sau khi vào cái bát này sẽ xảy ra chuyện gì.
Đàm Nhất Huyên còn sống. Ý thức tỉnh táo nhìn thân thể mình dần dần tan thành máu. Từ đầu đến tay chân, từng chút một lan vào trong. Cuối cùng chỉ còn lại đôi mắt. Khi chỉ còn lại đôi mắt ở giữa vũng máu lúc đó nó mới bắt đầu tan rã.
Nàng có thể cảm nhận được đau đớn. Lại không thể kêu thành tiếng, chỉ có thể há mồm không tiếng động kêu rên.
Giống như ý thức được Bùi Huyền Trì đang nhìn mình. Đàm Nhất Huyên ngẩng đầu lên, há miệng nứt nở kêu: “Ư ư ư! Ư ư ư ư!”
Nước mắt hoà vào máu loãng chảy xuống, dính ướt vạt áo.
Suốt ngày ở trong nỗi đau, sợ hãi, hoảng loạn, tinh thần căng thẳng.
Bây giờ, nàng ta giống như đã nhận sai, khóc kêu xin lỗi.
Biểu cảm rất chân thành. Hoàn toàn không giống bộ dánh đĩnh đạc, tính kế như lúc nãy. Cùng với lời xin lỗi làm bộ làm tịch.
Vừa chật vật, vừa thê thảm.
Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì khẽ nhúc nhích. Ma khí không dấu vết lặng lẽ tăng lên. Tăng lên sương mù để che đi tiếng va chạm khiến Vân Lạc Đình kinh ngạc.
Để cho thứ đồ kia tiếp tục yên tĩnh. Một mình ở trong đó, tận mắt nhìn thấy mình biến mất từng chút một.
– —
Trong phòng.
Túi pháp khí yên tĩnh ở trên mặt bàn.
Qua một đêm, linh lực của trận pháp vây quanh túi pháp khí không hề yếu đi.
Vân Lạc Đình không trực tiếp mở túi pháp khí ra, mà dùng thần thức kiểm tra qua. Cậu nghĩ nếu bọn họ còn đang nghỉ ngơi, thì sẽ không đi quấy rầy. Kết quả vừa mới sử dụng linh lực, trong đó liền truyền đến giọng nói của trưởng lão.
“Tiểu tộc trưởng là ngươi sao?”
Vân Lạc Đình thu hồi thần thức. Cậu mở túi pháp khí ra: “Sao Trưởng lão lại dậy sớm như vậy?”
Trưởng lão cười nói: “Trong lòng ta vui vẻ, nên có hơi không ngủ được.”
Cũng không có cách nào tập trung tu luyện.
Nhưng lời này ông tuyệt đối không thể nói ra. Nói ra có thể sẽ khiến tiểu tộc trưởng lo lắng.
Ông thật sự rất vui. Được cứu ra, rời khỏi nhà đấu giá chỉ là thứ yếu. Chủ yếu là do biết tiểu tộc trưởng còn sống.
Nhiều năm như vậy, thứ duy nhất ràng buộc ông chính là tiểu tộc trưởng. Ông áy náy, tự trách, đều do mình không ngày đêm trông coi bên cạnh tiểu tộc trưởng. Hại tiểu tộc trưởng bị người ta trộm mất, đi ra ngoài đuổi theo cũng không thể cứu tiểu tộc trưởng về.
Trưởng lão vẫn luôn tự trách. Bây giờ nhìn thấy Vân Lạc Đình bình yên vô sự. Trong lòng ông tất nhiên vui vẻ.
Lại không dám biểu hiện ra trước mặt tiểu tộc trưởng, sợ dọa tiểu tộc trưởng.
Mình ở trong túi pháp khí vui vẻ cả đêm không ngủ.
Linh thú bên cạnh ngáp một cái, mệt đến mức không chịu được.
“Đàm Nhất Huyên bị chúng ta bắt được. Chúng ta tính toán tiêu tan nàng ta thành linh khí luyện chế trận pháp. Bây giờ Đàm Nhất Huyên ở trong này. Lúc mọi người nhàm chán có thể nhìn một chút.” Vân Lạc Đình bỏ Bát Túng Hồn vào. Không cần cậu nhiều lời, trưởng lão cũng có thể biết cái này dùng để làm gì.
Nhìn thấy Vân Lạc Đình bỏ Bát Túng Hồn vào liền chuẩn bị rời đi. Trưởng lão hoang mang hỏi: “Tiểu tộc trưởng đi đâu vậy?”
Không ở đây xem cùng sao?
“Ta……” Vân Lạc Đình quay đầu nhìn Bùi Huyền Trì đang nghịch bản đồ ở cách đó không xa. Cậu khẽ cười: “Ta đi giúp đạo lữ của ta một lúc.”
Trưởng lão: “???”
Cái gì?!
Vân Lạc Đình không giải thích quá nhiều. Sau khi bỏ Bát Túng Hồn vào, cậu liền hóa thành hình thú chạy đi.
Trưởng lão còn chưa kịp nói gì, đã không thấy bóng dáng Vân Lạc Đình đâu nữa.
Bùi Huyền Trì vẽ một tia ma khí tiếp theo. Lúc hắn đang chuẩn bị khắc nét tiếp theo lên bản đồ, thì nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt, mang theo một chút âm rung động của tiếng mèo kêu.
“Meo meoo!!!”
Mèo trắng nhỏ giơ cao cái đuôi lông mềm chạy tới. Cậu dễ dàng nhảy lên đùi Bùi Huyền Trì.
Mèo trắng nhỏ đứng dậy. Chân trước đặt lên vai hắn, cúi đầu cọ: “Meo ~ meoo meooo!”
Ta đến rồi!