“À ra vậy, bảo sao thấy cô ấy lạ ghê”.
“Em tên gì?”
Thanh Trúc nhỏ nhẹ.
“Dạ, em tên Trúc ạ”.
Bàn tiệc ồn ào, hầu như mỗi người đều nói chuyện lớn lao. Kỷ Nhiên đã quen với không khí như vậy, nên không đáp hùa cũng không xen vào, lâu lâu có ai hỏi đến anh sẽ nói những ý kiến riêng. Trái với vài người chỉ biết nói lời sáo rỗng, Kỷ Nhiên nói tùy theo thực tế, Thanh Trúc càng nghe chỉ càng thêm yêu thích trong lòng.
Gần một tiếng sau, người trên bàn tiệc đã ngà say, thì có một vị khách đến trễ. Tuy đến trễ, nhưng người này không hề cảm thấy có lỗi, anh đi vào trong chỉ gật đầu chào cho có lệ, hồ hởi đến gần Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên nhìn người đang cười khá lưu manh, dâng vẻ cà lơ phất phơ trước mặt, chẳng ngờ đêm nay sẽ gặp Hải Đăng ở đây. Kỷ Nhiên vốn đang uống rượu nói chuyện, khi này hào hứng hơn hẳn, đứng dậy vỗ vai đập tay với Hải Đăng.
“Cậu mới tới à?”
“Ừ, không ngờ gặp anh ở đây”.
Hải Đăng là ai, người ở đây ai mà không biết, anh vừa tới có vài người đã đứng dậy rời đi, để lại bàn trống cho hai người. Hải Đăng nhìn thoáng qua mấy người, bàn tiệc rộng vậy giờ còn mỗi Kỷ Nhiên, Thanh Trúc và anh. Hải Đăng thấy họ chạy trối chết, không hề thấy bị xúc phạm, còn nghĩ họ hiểu chuyện.
“Bây giờ người càng lúc càng khôn ngoan, người thật thà như anh thiệt thòi ghê”.
Kỷ Nhiên nhìn sang.
“Ừ, thiệt thòi”.
Kỷ Nhiên không biết một người vẫy vùng ở đất này không sợ một ai, thì còn mấy người có thể gây ‘thiệt thòi’ cho Hải Đăng. Thanh Trúc vừa thấy Hải Đăng, không tiện xen vào nên chỉ ngồi cạnh rót rượu cho hai người, nghe hai người đàn ông nói chuyện phiếm. Hải Đăng quả thật chỉ nói chuyện phiếm, không có gì đao to búa lớn, nên Thanh Trúc không cần lánh đi.
“Mấy hôm bay bay về về suốt, chẳng biết bao giờ mới cố định một chỗ”.
“Mấy vũ trường sao rồi?”
Hải Đăng gật đầu.
“Xây thêm hai cái, sắp khai trương rồi, đến lúc đó mời cậu đến dự”.
Kỷ Nhiên không nói gì.
“Làm ăn đàng hoàng, đừng ẩu như trước nữa”.
“Cậu thấy anh không đàng hoàng chỗ nào? Thuế anh đóng đầy đủ nhé.”
Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng, cho dù khoác lên bộ vest sang trọng, nhưng cả người vẫn hiện vẻ cà lơ phất phơ, không đứng đắn. Cho dù Hải Đăng mở khách sạn, vũ trường, bar, như thể đã đi theo con đường chính đạo, không có bất cứ mờ ám nào.
Nhưng với những người như họ, vĩnh viễn không thể quay về chính đạo được. Kỷ Nhiên không nói ra, nhưng tâm trạng vui vẻ hơn. Có lẽ với cuộc sống hiện giờ, anh cũng mệt rồi.
“Ok, vậy thì tốt. Uống đi”.
Hải Đăng la oai oái.
“Mới tới thôi, ăn miếng đã”.
Hải Đăng ăn ít thịt, mới nhìn lên Thanh Trúc ngồi cạnh Kỷ Nhiên. Thanh Trúc rất đẹp, trang điểm xong càng xinh xắn dễ nhìn. Từ khi Hải Đăng ngồi vào, ánh mắt của cô ấy chưa từng rời khỏi Kỷ Nhiên. Chẳng biết sao, Kỷ Nhiên lại chẳng quan tâm gì đến cô ấy.
Hải Đăng có tính đào hoa, với đàn ông thì cộc cằn thô lỗ, nhưng với phái yếu luôn nhẹ nhàng, vậy là ân cần hỏi chuyện Thanh Trúc.
“Chà, người đẹp này ở đâu ra vậy? Có muốn về làm với anh không? Bên Kỷ Nhiên có gì vui vẻ đâu, về bên anh làm, lương thương lượng.”
Kỷ Nhiên nhìn thoáng sang, Thanh Trúc đỏ mặt lắc đầu. Cô không mấy hứng thú với lời mời chào của Hải Đăng, nhưng không tiện từ chối nên chỉ lắc đầu ngập ngừng.
“Dạ thôi.Tạm thời em chưa muốn đi đâu cả.”
Hải Đăng nhìn thấy dáng vẻ ấy, càng muốn ghẹo thêm chút nữa, đẩy vai Kỷ Nhiên rất thân thiết.
“Bên cạnh có người đẹp vậy sao cậu hững hờ vậy?”
Kỷ Nhiên thấy Hải Đăng cười gian, biết trong lòng bạn mình lại nghĩ theo chiều hướng ai cũng giống mình. Chỉ có Thanh Trúc nghe xong thì người hơi cứng lại, hồi hộp đợi câu trả lời.
“Tôi có vợ rồi, anh đừng gán ghép linh tinh”.
Kỷ Nhiên nói rất nhẹ nhàng, hai người đối diện anh lại biểu cảm không tin nổi. Hải Đăng làm quá như thể sét đánh ngang tai, lay lay Kỷ Nhiên.
“Cái gì có vợ? Hôm nay là cá tháng tư à? Sao trước đây không nghe tiếng gió gì?”
Thanh Trúc càng kinh ngạc hơn, cô ở cạnh tổng giám đốc, ngày ngày đi làm, nếu anh có vợ hay không, chẳng lẽ cô không biết? Nhưng Kỷ Nhiên chẳng việc gì phải nói dối, Thanh Trúc khi này mới cúi gầm mặt, chẳng biết sắp xếp những cảm xúc trong lòng mình thế nào, tay với lấy ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm lớn. Xung quanh giọng nói của hai người bên cạnh, cô chẳng còn nghe thấy nữa. Chỉ biết dùng rượu chuốc say bản thân, không đối mặt với sự thất tình quá đỗi đột ngột này.
Hải Đăng đợi một lúc vẫn chẳng thấy Kỷ Nhiên đáp, bực mình vò đầu bứt tai.
“Hôm nay là ngày gì vậy, cậu giỡn đấy à?”
Kỷ Nhiên nhìn dáng vẻ của Hải Đăng, liếc mắt rồi cũng lắc đầu. “Chuyện này cũng đùa được?”
Hải Đăng suýt thì gật đầu. Dĩ nhiên Hải Đăng không tin, người khác không biết Kỷ Nhiên, không lẽ người thân thiết với Kỷ Nhiên như Hải Đăng còn không biết anh là ai? Hải Đăng nhớ lại lần đầu tiên gặp Kỷ Nhiên, khi ấy cậu ta chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, gương mặt ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng lần gặp ấy khiến Hải Đăng không quên được Kỷ Nhiên. Mãi đến tận bây giờ, kí ức về lần gặp ấy vẫn còn đâu đó, như thể mới ngày hôm qua.