Lý Khải quay phim từ lúc hoàng hôn chiếu sáng rực rỡ cho đến khi bầu trời tối đen lấp lánh đầy ánh sao. Trong lúc mọi người đang dọn dẹp và chuẩn bị đi uống vài ly thì Lý Khải tách ra một bên nhắn tin với ai đó.
Là Lê Học.
“Lê Học, em đang làm gì?”
Lê Học trả lời rất nhanh: “Em mới vừa chạy bộ xong, đanh chuẩn bị đi tắm ạ.”
“Anh nói nghe này, sau này nhắn tin hay nói chuyện với anh đừng kèm theo từ ạ ở cuối câu nữa. Cứ nói bình thường như những người thân thiết đi.”
“Em biết rồi ạ.”
Lý Khải cười lắc đầu: “Anh mới bảo là đừng kèm theo từ ạ mà.”
“Em xin lỗi, em sẽ không ạ nữa.”
“Tốt. Tập luyện thế nào rồi?”
“Trong ba tháng hè em giảm được mười tám ký rồi đấy. Thấy em giỏi không?”
“Cực giỏi luôn.”
“Mục tiêu của em sắp hoàn thành rồi, chỉ cần giảm thêm hai ký nữa thôi. Anh động viên em đi.”
“Cố lên nhé bé con.”
Lê Học gửi qua một cái icon sung sướng.
Lý Khải nhìn màn hình điện thoại, trầm tư phân vân một hồi, anh quyết định gọi điện. Anh và Lê Học đã nói chuyện qua mạng xã hội hơn ba tháng rồi, nhưng chưa một lần nào nói chuyện thật sự với nhau cả.
Lê Học thấy Lý Khải gọi cho mình, cậu căng thẳng tột độ. Rõ ràng cậu và Lý Khải đã từng nói chuyện mặt đối mặt ngoài đời với nhau một lần lúc ở trường cấp ba, nhưng không hiểu sao lần này có chút khác.
Lê Học rất hồi hộp, giống như chuẩn bị được nói chuyện với người mình thầm thương vậy.
Lê Học hít thở thật sâu, lấy tinh thần, sau đó nhấn máy: “Em nghe đây.”
Lý Khải vô thức cong khóe môi cười nhẹ: “Anh gọi như vậy không biết em có thấy phiền không?”
“Dạ không có phiền. Em… em… ”
“Em thế nào?” Lý Khải hỏi.
“Em thích lắm.”
Lý Khải cúi đầu cười tươi.
Lê Học lại mở miệng: “Em có thể hỏi anh là, sau khi em thay đổi ngoại hình của mình xong rồi, anh có thực sự sẽ đến gặp em không?”
“Anh đã nói rồi mà. Anh là người có nói thì chắc chắn sẽ có làm.” Lý Khải chậc chậc hai tiếng, âm thanh trêu chọc,giả hộ buồn rầu: “Vậy mà em dám nói em fan cứng của anh, không hiểu tính cách của anh gì cả.”
“Không phải vậy.”
“Vậy thì thế nào?”
Lê Học trầm ổn nói ra những cảm xúc uẩn khúc trong lòng: “Em chỉ là cảm thấy anh sẽ không vì một người hâm mộ nhỏ bé như em mà bỏ thời gian của mình ra để đến gặp. Nói đúng hơn… anh ở trên cao quá, em không dám với tới.”
Lý Khải nghe câu này thì tâm trạng trì xuống một phần, nhưng sau đó lại đanh thép đáp lại: “Vậy nếu như anh nói, anh có thể vì một người hâm mộ nhỏ bé như em mà từ trên cao leo xuống để chúng ta có thể chạm tới nhau, em nghĩ sao?”
Trái tim Lê Học hiện giờ đang nhảy múa loạn xạ trong lòng ngực rồi, nhưng mà, cậu vẫn không đủ can đảm để đặt hết tâm can mình vào. Dù sao Lý Khải cũng là ca sĩ diễn người nổi tiếng khắp cả nước, cậu là ai mà có thể khiến cho Lý Khải mãi mãi đặt tầm mắt vào mình.
“Em không biết.”
Lý Khải hơi hụt hẫng vì câu trả lời này, nhưng không sao, Lê Học chỉ mới mười tám tuổi và chuẩn bị bước sang tuổi mười chín thôi mà, chuyện tình cảm vẫn còn là một thứ gì đó quá mới đối với cậu. Lý Khải nói: “Được rồi, bây giờ em không biết thì anh có thể bỏ qua. Nhưng nếu sau này anh bất thình lình hỏi lại, em phải cho anh một câu trả lời đàng hoàng đấy.”