“Tần Tu! Cậu chậm lại một chút!” Jessica chật vật chạy theo sau mĩ nam cao một mét tám lăm đang phẫn nộ. Giày cao gót gõ xuống nền nhà lát đá cẩm thạch của khách sạn lộp cộp với tần suất cực cao. Đến chính cô cũng cảm thấy mình không trượt ngã đúng là kỳ tích.
Tần Tu ở dưới tầng lầu của nhà hàng vòng đi vòng lại hai vòng cũng không tìm thấy Thẩm Triệt, gọi di động cũng tắt máy.
Jessica nhìn thấy người phía trước cuối cùng cũng dừng lại, đang định kiên nhẫn giải thích thì đã thấy Tần Tu đấm một quyền trên mặt kính thủy tinh, mang theo cơn tức giận sôi trào xoay người đi vào thang máy.
“Cậu định đi đâu?” Jessica trong lòng nhất thời nổi lên dự cảm chẳng lành.
Tần Tu ấn nút thang máy: “Tôi ra đại sảnh hỏi phòng của người phụ nữ kia.”
Jessica trợn mắt há miệng nhìn Tần Tu băng giá, chỉ có thể lắc đầu nói: “Cậu đừng có làm chuyện điên rồ. Cậu muốn tìm Tiền đổng thì cũng nên để Ngu tổng ra mặt…”
“Tôi đã không thể nào tin tưởng các người nữa.” Tần Tu quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng.
Jessica đang định nói gì đó thì di động trên tay vang lên. Vẻ băng giá trên mặt Tần Tu lúc này liền được thay thể bằng vẻ khẩn trương, mắt nhìn theo Jessica tiếp điện thoại: “A lô, Ngu tổng ạ? ……….. Vâng. Vậy là tốt rồi ….. Được, tôi dẫn cậu ta xuống dưới.” Ngắt điện thoại xong, nữ đại diện hướng mắt về phía Tần Tu: “Ngu tổng vừa gọi điện cho Tiền đổng. Thẩm Triệt không có ở chỗ cô ấy.”
Vừa nói xong lời này, chỉ thấy Tần Tu hé ra vẻ mặt thảng thốt, giống như từ một con sư tử đang phẫn nộ biến thành chú mèo con lạc đường.
Jessica thở phào một hơi, nhìn Tần Tu nói: “Có một điểm tôi cần nói rõ ràng với cậu. Việc bồi rượu thật ra là do tôi và Ngu tổng ngầm đồng ý. Đây là phép xã giao cơ bản. Các cậu vừa mới bắt đầu sự nghiệp, không thể tránh được việc này. Về phần bồi ngủ, xin cậu tin tưởng chúng tôi không bao giờ có chuyện để cho nghệ sĩ dưới tay mình đi làm cái chuyện này. Nhưng mà nói trên nguyên tắc, chúng tôi cũng không thể can thiệp. Bởi vì có nhiều lúc, đây là chuyện do các cậu tình nguyện. Thế nhưng tôi và Ngu tổng cũng đã sớm có sắp xếp. Vừa xuống lầu xong Ngu tổng liền gọi điện cho Thẩm Triệt ngay, chỉ cần cậu ấy có một chút không muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhờ Ngu tổng gọi tới một cú điện thoại rồi rời đi. Tình huống như thế này trước đây cũng từng xảy ra. Ăn uống xong, nhà đầu tư liền chủ động đưa nữ nghệ sĩ về nhà chẳng hạn. Lấy lập trường của chúng tôi đúng là không dễ ra mặt ngăn cản, nhưng sau đó Ngu tổng vẫn gọi điện thoại tới.” Jessica thấy vẻ mặt Tần Tu có phần dịu đi, biết đối phương nghe xong cũng có phần xuôi xuôi, cười khổ nói: “Thực ra chúng tôi cũng thường xuyên phải đối mặt với những tình huống rất xấu hổ. Ngu tổng vẫn luôn làm như thế chính là hy vọng dưới tình huống như vậy cũng không làm mất mặt đối tác mà cũng không để nghệ sĩ của mình chịu ủy khuất.”
Tần Tu cau mày không nói gì, ngay sau đó chuông di động lại vang lên. Là Nữu Nữu gọi tới. Vừa ấn nút nghe, đầu dây bên kia liền truyền tới giọng nói của người mà Tần Tu đang chờ đợi mòn mỏi: “Tần Tu, là tôi đây. Anh đi lên tìm tôi à?”
Jessica đứng cách một đoạn xa cũng có thể nghe thấy giọng nói trung khí mười phần của Thẩm Triệt, đang muốn thở phào một hơi thì trong hành lang bỗng lại vang lên tiếng quát to đầy giận dữ của Tần Tu:
“Tại! Sao! Lại! Tắt! Máy!”
Từ trong một bao phòng đang được quét dọn nào đó của nhà hàng truyền đến tiếng bát đĩa rơi vỡ …
Jason đang đi trên hành lang thình lình nghe thấy tiếng quát như sư tử hống kia thì dừng chân lại, cười cười lắc đầu.
Trong toilet, An Gia Miện chống tay trên bồn rửa, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, lông mày nhíu chặt lại, cơn đau nhức trong cơ thể vừa mới dịu lại vài phần thì đã bị tiếng quát của Tần Tu xé căng ra.
Khóe miệng An Gia Miện khẽ nhếch lên một cái. Đó là tiếng hống của con sư tử non trẻ, vừa thuần chất vừa trong sạch. Anh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Gương mặt đã trang điểm nhưng cũng không che được đôi mắt thâm quầng. Anh mới chỉ có hai mươi lăm tuổi, vậy mà đã cảm thấy mỏi mệt đến như vậy.
Giọng nói của anh đã có chút phá rồi đấy, đừng hút thuốc nữa.
Lần đầu tiên An Gia Miện hút thuốc là Jason đưa cho anh. Mùi thuốc lá Mild Seven nhàn nhạt tản ra. Trước đây có một cậu ấm con nhà triệu phú, lấy tư cách là nhà đầu tư, lúc bắt tay với anh còn cố ý sờ soạng, cầm nắm. Anh cũng không biết mình sao có thể bình tĩnh, vờ như không có việc gì được như vậy. Đến nỗi, đối phương sau đó liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đưa ra ý định muốn anh lăn lên giường của gã. Khi đó anh còn thực sự suy nghĩ: “Nếu tôi cự tuyệt, có phải 《 Stockholm 》 sẽ không có phần của tôi đúng không?”
Không thể không thừa nhận rằng An Gia Miện thực sự rất thích kịch bản đó, tuy rằng không được giao vai chính nhưng anh tin tưởng vào trực giác của chính mình. Đó giống như một loại gợi ý, một khắc khi vừa trông thấy kịch bản phim kia thôi, anh chỉ biết nét bút này sẽ là một đường rất quan trọng trên con đường sự nghiệp của chính mình.
Anh chàng công tử có vẻ kinh ngạc khi thấy anh nói thẳng thắn như vậy, chỉ cười cười nói: “Có phải nếu tôi nói phải lên giường thì mới cho cậu nhận vai diễn kia thì cậu mới bằng lòng lên giường với tôi, đúng không?”
“Thực xin lỗi, nếu anh không trả lời câu hỏi thứ nhất của tôi thì tôi cũng sẽ không trả lời loại giả thiết như thế này.”
Anh chàng công tử sửng sốt, sau đó cười nói: “Không đâu. Vai diễn này tôi đã nhắm trúng cậu.”
An Gia Miện thở ra một hơi, cầm khăn quàng treo trên giá áo cạnh cửa, đeo lên cổ: “Vậy thì tốt. Tạm biệt.”
Biểu tình của anh thực sự trấn tĩnh. Đã rất lâu trước kia, Thẩm Triệt khi viết tập làm văn tiếng Anh cũng không quên dùng một loạt các từ như calm, cool, sober để miêu tả anh ta. Kỳ thật An Gia Miện cũng không biết cái gì là trấn tĩnh, nhưng anh ta biết một người trấn tĩnh thì cần phải thể hiện ra như thế nào. Những lúc cần trấn tĩnh, ta có thể tỏ ra rất trấn tĩnh, bởi vì theo như chính lời cậu, ta chính là thiên tài diễn xuất.
Rời khỏi khu biệt thự cao cấp, một mình bước đi trong gió lạnh, An Gia Miện cũng không rõ vị công tử kia là nói thực được bao nhiêu phần. Thế nhưng, chỉ nghĩ đến việc mình từng là ngôi sao bao người vây quanh lại có thể lưu lạc đến nông nỗi thiếu chút nữa phải đi làm trai bao cao cấp thế này, cứ nghĩ vậy lại cảm thấy vô cùng căm hận mình tại sao lại đi theo cái nghề diễn xuất.
Lúc đó, An Gia Miện để quên ví ở trong biệt thự của đối phương nên đành phải gọi điện thoại cho Jason. Lúc Jason tới, An Gia Miện đang một mình ngồi ở cạnh bồn hoa bên đường. Jason không nói gì, chỉ đưa cho anh điếu thuốc Seven đầu tiên trong đời.
“Cậu quả nhiên là ở đây a.” Jason đi vào toilet, cắt ngang dòng hồi tưởng của An Gia Miện: “Tôi đưa Tiền đổng về phòng rồi. Chúng ta đi xuống thôi. Sáng mai cậu còn phải bay sang Tokyo nữa.”
An Gia Miện đã không còn thấy đau đớn nữa, vẫn là vẻ trấn tĩnh như thường, xoay người đi theo Jason ra khỏi toilet.
Rõ ràng là đã rất mệt mỏi nhưng lúc ngồi trong chiếc Volvo màu đen An Gia Miện vẫn không tỏ ra một chút ủ rũ. Trong xe bật đèn, trên đầu gối Jason đặt một chiếc notebook đang tìm kiếm cái gì. An Gia Miện một tay chống má, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn thành phố chồng chéo đan xen nhau in lên sườn mặt của vị ảnh đế.
Anh có thực sự yêu diễn xuất không?
Đã quá hạn trả lời câu hỏi này tới nửa giờ rồi. Giờ phút này đây, rốt cuộc trong lòng ta có thể đáp lại: nếu muốn hình dung ra cảm giác của ta dành cho diễn xuất, vậy chắc đó là say mê. Đúng vậy, chính là say mê. Khi diễn xuất là khi ta cảm thấy vui sướng nhất, đó là cảm giác vui sướng giống như khi uống say vậy.
Có phải nếu tôi nói phải lên giường thì mới cho cậu nhận vai diễn kia thì cậu mới bằng lòng lên giường với tôi, đúng không?
Thật khó mà tưởng tượng rằng, vị Trần công tử kia, người đã hỏi câu hỏi này năm đó, hiện tại lại giao thiệp với An Gia Miện cũng không tệ. Mà câu hỏi còn bỏ ngỏ này đó, hai năm sau, An Gia Miện mới có thể đạm nhiên mà trả lời lại đối phương: “Có thể lắm. Bời vì nếu không có diễn xuất, thế giới của ta sẽ chẳng còn gì cả.”