Hắn nhìn tờ giấy kia, gãi gãi đầu nói: “Tiện tay vơ lấy một tờ giấy để viết hướng dẫn, hy vọng em đừng để bụng.”
Tô Tuyết Nhi trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào hắn. Cô đột nhiên thở hắt một hơi, cả người như được sống lại.
Cái tên này, thời điểm mấu chốt như vậy, lại đưa cho mình công cụ khống chế…
“Công cụ khống chế để làm gì?” Vừa rồi cô căn bản chẳng nghe thấy Cố Thanh Sơn nói cái gì, bây giờ mới hỏi.
“Ấn vào chỗ này.” Cố Thanh Sơn trực tiếp biểu diễn.
Chỉ thấy Thiên Thần Rực Lửa ầm ầm bay lên bầu trời, biến mất không thấy.
“Hử? Nó đi rồi?”
“Ngày thường nó đều ở trên vệ tinh quỹ đạo gần, chỉ khi nào em gọi, nó mới có thể đi xuống.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tại sao phải để nó ở trên vệ tinh?” Tô Tuyết Nhi tò mò hỏi.
“Như vậy rất thuận tiện, bất cứ lúc nào cần dùng à có thể gọi nó xuống. Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên nó khởi động, Nữ Thần Công Chính sẽ kiểm tra toàn diện cho nó thêm lần nữa.” Cố Thanh Sơn giải thích.
“Lợi hại vậy à?” Tô Tuyết Nhi nói xong, nhìn nhìn đám người vây xem, lập tức ý thức được gì đó, gương mặt trở nên đỏ bừng, bèn nói: “Đúng rồi, chúng ta đi kiếm chỗ khác ngồi nói chuyện đi.”
“Được.”
“Đi thôi, hôm nay là sinh nhật em, em đãi anh một bữa lớn.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hai người đi ra khỏi đám người.
Đột nhiên, vài tiếng vỗ tay lẻ tẻ vang lên, sau đó dần dần dần lan rộng ra, trở nên vang dội mà nhiệt liệt.
Tiếng vỗ tay như thủy triều vang vọng không ngừng nghỉ, tất cả mọi người đều nhìn Cố Thanh Sơn, trên mặt mang theo nụ cười, dùng sức vỗ tay.
Đối với một nhà khoa học đạt được thành tựu nghiên cứu khoa học, mỗi một người có tư duy bình thường đều sẽ tự nhiên sinh ra lòng tôn kính. Bởi họ biết, nếu không có người như vậy thì xã hội cũng không thể văn minh tiến bộ được.
Tất cả mọi người trong xã hội này đều phải cúi mình trước những nhân vật như thế.
Cố Thanh Sơn bất ngờ nhìn sang đám người, gật đầu cười đáp lại.
Cùng lúc ấy, trong một chiếc limousine chống đạn đậu đằng sau trường học, gia chủ nhà họ Tô – Tô Hưng Triều ngồi trong xe im lặng nhìn tất cả, cho đến khi Cố Thanh Sơn cùng Tô Tuyết Nhi đi xa. Cả hiện trường ở đó toàn là nhân viên đắc lực của nhà họ Tô, tuỳ tiện sắp xếp mấy thiết bị camera giám sát loại nhỏ cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Tô Hưng Triều im lặng một hồi, phân phó: “Đưa hiệp nghị tuyệt mật cho tất cả mọi người ký kết, đồng thời điều động một trăm người trong đoàn đội đi hộ tống tiểu thư.” Ông cười thầm một tiếng rồi lại nói: “Đưa video cho con trai và con dâu của ta, nói cho bọn họ, phải xem đi xem lại một trăm lần.”
Xong việc, Tô Hưng Triều mở quang não cá nhân ra, kết nối với Nữ Thần Công Chính. Sau khi tiến hành trao đổi một phen với Nữ thần, quang não của ông lại tắt đi.
Tô Hưng Triều im lặng hồi lâu.
Bỗng nhiên, quang não cá nhân của ông lại sáng lên.
Thủ hạ báo cáo: “Chuyện mưu sát tiểu thư, là Nhiếp phủ làm.”
Tô Hưng Triều cười lạnh một tiếng, nói: “Đi xử lý đi, không cần cố kỵ gì, ta muốn nhìn thấy tin tức của nhà họ trong vòng một giờ tới.”
“Sau khi ám sát tiểu thư thất bại, người Nhiếp phủ đã chết sạch.”
“Hử? Sao lại như vậy?” Tô Hưng Triều giương cao âm lượng.
“Đối phương hạ thủ sạch sẽ gọn gàng, không tìm được thông tin hữu dụng.” Thủ hạ đáp.
Tô Hưng Triều nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng ấn xuống nút ngắt cuộc gọi.
Hôm nay nhất định là một ngày bận rộn.
Chỉ chốc lát, quang não của ông lại sáng lên. Tô Hưng Triều nhìn tên người hiển thị trên quang não, gương mặt hiện vẻ ngạc nhiên.
Trên quang não hiển thị tên Trương Hành Chỉ, người đứng đầu Trương phủ, một trong Cửu phủ của Liên Bang.
Trương phủ là một thế gia mà ông khá tán thưởng, không chỉ là bởi vì có sự tồn tại của Võ thánh, mà còn vì họ sáng suốt hơn những phủ khác rất nhiều.
“Lão Trương, hiếm lắm mới thấy ông chủ động liên lạc với tôi.”
“Ha ha, được rồi, được rồi, tôi với ông đều đã cái tuổi này, không phải đều vì lo lắng cho thế hệ con cháu hết sao?”
Lời này rất sâu xa, Tô Hưng Triều bắt đầu thấy hứng thú, bèn tiếp lời: “Cũng phải, không bận tâm không được, hôm nay còn có người muốn động tới cháu gái tôi cơ mà. Ôi, người thời nay tâm tư xấu thật đấy.”
“Buổi tối cùng uống trà đi, có một vài việc vẫn phải nói chuyện trực tiếp mới được.” Đối phương nói.
“Được.” Tô Hưng Triều suy nghĩ một lát rồi nhận lời.
Hai người họ hàn huyên thêm mấy câu, cuối cùng kết thúc cuộc gọi.
Tâm tình Tô Hưng Triều có vẻ đã tốt hơn một chút, tự lẩm bẩm một mình: “Robot ở trong tay Tuyết Nhi… Xem ra nhà họ Tô chúng ta phải lựa chọn rồi…”