Hôm nay, đừng nói là bơm hố nước, ngay cả thả lưới đánh cá cũng không thể dùng.
Lâm Mãn Chương trở về chỗ anh đã thả lưới, vớt từng tấm một lên. Nếu bên trong bắt được cá tôm gì, toàn bộ thả hết về biển.
Lục Áo đi qua hỗ trợ, cảm thấy sống lưng người đàn ông này có vẻ đã bị cuộc sống đè nén đến còng xuống, trên da thịt ngăm đen cất giấu sự buồn khổ vô hạn.
Mọi người buồn bực trở về, thuỷ triều đỏ xảy ra rồi, không chỉ ngày hôm nay bọn họ không có cách nào bắt cá, khoản thời gian kế tiếp cũng đừng mong bắt được cá.
Cho dù bọn họ đi bắt cũng không tài nào bán ra được, dưới cơ chế kiểm tra thị trường đã hoàn thiện, cá mà họ bắt được hoàn toàn không được phép xuất hiện.
“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày, xem thử chính quyền có cách cứu chữa nào không.”
Lục Áo không rành những chuyện này, “Không phải nói thuỷ triều đỏ rất nguy hiểm, con người không có cách xử lý nó sao?”
“Đúng là rất nguy hiểm, nhưng không phải là không có cách, chỉ là có nỡ tiêu tiền hay không thôi.” Lâm Cống Thương xoè tay ra đếm dùm cậu, “Giống như là cải thiện môi trường nước gì đó, bỏ vào trong nước trực khuẩn và khuẩn quang hợp với nồng độ cao, những cái này đều có hiệu quả cải thiện rất tốt, còn nữa, sau khi cải thiện xong còn có thể thêm tảo tiểu cầu, lấy tảo trị tảo, để tảo tiểu cầu có thể chiếm ưu thế trong nước.”
Lâm Mãn Chương gật đầu, “Cách thì vẫn sẽ có, nhưng phải xem bên trên có chịu bỏ tiền ra hay không, nếu mà chịu tốn tiền, thuỷ triều đỏ sẽ nhanh chóng biến mất. Còn mà không chịu, nó sẽ tiếp tục sinh trưởng nhanh chóng trong một thời gian, nhưng sau đó vài ngày cũng sẽ bị biến mất. Trước chờ thông báo, thông thường thì khoảng 1 tuần thuỷ triều đỏ sẽ tự hết. Đến chừng đó khi đánh bắt đừng bắt loại nhuyễn thể là được.”
Kế tiếp, bọn họ đúng thật là đã nhận được thông báo của chính quyền nói rằng vùng biển này xảy ra thuỷ triều đỏ, cảnh báo mọi người dân không được ăn cá tôm sinh sản trong vùng biển này, đặc biệt là loại nhuyễn thể.
Thông báo vừa ra, không biết đã có bao nhiêu ngư dân tại hiện trường trực tiếp chửi má nó, nhưng mọi người cũng hết cách, đành phải nghe theo lời của chính quyền, tạm thời ngừng kinh doanh, không đánh bắt cá nữa.
Khi không đánh cá, ngư dân còn phải đi xuống ruộng chăm sóc hoa màu, chẳng thể rảnh rỗi.
Chiều hôm nay, Lâm Cống Thương lái chiếc xe gắn máy đến ruộng rau tìm Lục Áo.
Vừa thấy Lục Áo, cậu ta còn chưa kịp nói chuyện của mình đã hâm mộ khen:” Rau nhà cậu tốt ghê á, khắp nơi đều là hoa là quả, cậu làm cách nào hay thế? Bình thường tôi thấy cậu cũng có chăm sóc bao nhiêu đâu?”
“Chăm chỉ tưới nước, chăm chỉ bón phân, chăm chỉ nhổ cỏ, đại khái chỉ có vậy.” Lục Áo đứng thẳng lưng, ngẩnh đầu nhìn cậu ta, “Tìm tôi có chuyện gì.”
“Hắc hắc, không có chuyện gì không thể tìm cậu sao?”
Lục Áo nhìn cậu ta, cậu ta cười, “Nhưng mà tôi tìm cậu đúng thật là có chuyện, không phải trong khoảng thời gian này mọi người đi đánh bắt rất vất vả hay sao? Tôi muốn mời mọi người đến nhà ăn đồ nướng.”
“Được, ăn đồ nướng gì?”
“Thời điểm này không thích hợp ăn hải sản nướng rồi, mời mọi người ăn thịt nướng, gà nướng, vịt nướng, tuỷ bò nướng….. nào cũng được, sáng nay tôi đã đi chợ mua một thau xương bò to thật to, đã cưa hết trơn rồi, tối nay sẽ nướng tuỷ bò ăn.”
Món tuỷ bò nướng gì gì đó, nghe qua cũng thật hấp dẫn.
Lục Áo không hề do dự, “Được, tôi xử lý xong mọi chuyện trong ruộng sẽ đi.” Nghĩ rồi cậu lại nói: ” Tôi dẫn thêm một người nữa được không?”
“Dẫn ai? Tống Châu à? Cậu cứ việc dẫn, dù gì cũng đã quen thân đến thế rồi, không cần khách sáo.”
“Ừm, tối nay tôi và anh ta sẽ cùng đến.”
Lâm Cống Thương nhận được câu trả lời khẳng định, lại leo lên xe máy xình xịch chạy đến nhà người khác.
Lục Áo chờ cậu ta chạy đi rồi, nhìn thử xung quanh thấy không có ai, vung tay lên cho mấy mẫu ruộng nhà cậu một cơn mưa nhỏ.
Mưa một hồi, thời tiết nhanh chóng mát mẻ.
Lục Áo ngồi bên bờ ruộng, ngồi đực người ra một lúc lâu mới vách sọt thức ăn hái được về thôn.
Trong ruộng cậu gần đây cho ra nhiều rau dưa, bản thân cậu ăn không hết, vài loại rau dưa tốt cậu không nỡ đem đi cho ngỗng ăn, thường sẽ đem tặng cho người già trong thôn.
Lâm Cống Thương sau khi biết chuyện, thường sẽ trêu chọc cậu rằng nhà trồng rau cho người khác ăn, bản thân thì ăn chưa tới một nữa.
Trêu thì trêu, mọi người khi hái rau trong ruộng nhà mình xong, có dư ra, ăn không hết không đem đi bán, mà là cho người già trong thôn.
Các cụ trong thôn nhận được rau cũng không có nhận không, giống như hàng xóm nhà Lục Áo, các cụ biết cậu nuôi ngỗng, không ít người đem theo cơm thừa nhà mình ra cho ngỗng ăn, bình thường trong nhà có làm món gì ngon cũng bưng cho cậu một chén.
Những hành động vô tình của cậu, trái lại đã đem đến nơi đây một bầu không khí thân thiện tốt lành.
Mọi người trong thôn cũng ít cãi nhau hơn.
Gần đây Tống Châu tan làm khá trễ, Lục Áo ăn chút đồ lót dạ trước, vừa ăn vừa đợi anh về.
Khi anh về, Lục Áo vừa ăn xong, đang chuẩn bị dọn chén, trông thấy anh, Lục Áo nói:” Lâm Cống Thương mời chúng ta tối nay đi nhà cậu ta ăn đồ nướng, anh đi không?”
Tống Châu cười, “Sao tự nhiên cậu ta tâm huyết dâng trào nhớ tới việc mời chúng ta ăn đồ nướng vậy?”
Tống Châu đi vào phòng bếp rửa tay, khi đi ngang qua Lục Áo, Lục Áo ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Mùi hương này không quá nổi bật, nhưng lại rất độc tài, từ từ tiến vào trong khoan mũi, làm cho người ta không cách nào xem nhẹ nó.
Lục Áo theo bản năng sờ sờ mũi, nói:” Cậu ta nói đánh cá khổ quá, ai náy cũng mệt đến ốm nhom, nhân lúc hiện tại không đánh bắt được, phải bồi bổ một phen.”
“Vậy thì đi thôi, đã lâu rồi mọi người không cùng nhau tụ họp ăn đồ nướng, chúng ta có cần đem theo gì không?”
“Không cần. Chúng ta không cần đem gì cả, cậu ta nói đã chuẩn bị xong hết rồi, không cần chúng ta bận tâm.”
Tống Châu rửa tay xong đi ra, dùng khăn lau lau tay, “Giờ mình cùng nhau đi qua hay đợt lát nữa mới đi?”
“Giờ đi qua luôn, xem bọn họ có gì cần giúp không.” Lục Áo mới vừa nói xong, lại không nỡ Tống Châu qua đó vất vả, sửa lời nói, “Thôi đi, đợi lát nữa rồi qua, giờ còn sớm quá, trời vẫn chưa tối.”
“Được.” Tống Châu ngồi trên cái ghế chuyên dùng của mình, “Mấy ngày gần đây các cậu không đi đánh bắt sao?”
“Không đánh bắt nữa, có thuỷ triều đỏ không đánh bắt được.”
Vùng biển gần đây vẫn còn trong, nhìn không ra bên trong có gì khác thường, nhưng nếu đã xảy ra thuỷ triều đỏ rồi, vùng biển của bọn họ cũng không an toàn.
Dưới sự kiểm tra của thị trường, cá mà họ bắt không cách nào bán được, nếu tự mình ăn lại càng không cần đi ra đánh bắt, mọi người quyết định lười biếng một hồi.
Tống Châu gật đầu.
Lục Áo nói:” Không bắt cá cũng tốt, nhân dịp này sửa sang lại khu núi.”
“Cậu bận rồi sao?” Tống Châu cười, “Chỗ tôi có một hạng mục, vừa khéo muốn hỏi cậu có muốn cùng đi không?”