Chu Thanh Lạc nắm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ Lâu Dương trả lời.
Cậu không biết mình căng thẳng cái gì.
Cậu cũng không biết mình đang mong đợi cái gì.
Một lúc lâu sau, Lâu Dương mới trả lời.
[CZ là LP của tui]: Nhắc tới cũng thấy đúng dịp, Lương Khâu lại là đồng hương của Lý Lộ, vừa đúng lúc công ty nghỉ Tết Nguyên Đán, anh ta cùng đi với chúng ta, bảo là muốn ăn chùa đám cưới.Tay Chu Thanh Lạc thả lỏng, thở dài khe khẽ, nhếch mép một cái.
Thật là đúng dịp mà.
[CZ là LP của tui]: Triệu Thành muốn đặt âu phục nhóm, cậu mặc size bao nhiêu? [Tam Thanh Tam Các]: 180.Khung đối thoại phía trên với Lâu Dương vẫn đang ở trạng thái nhập liệu, chớp rồi tắt, tắt rồi lại chớp.
[Tam Thanh Tam Các]: Cậu muốn nói gì thì nói luôn đi. [CZ là LP của tui]: Gặp mặt rồi nói, nói qua điện thoại và nhắn tin không rõ được.“Số 15 Chu Thanh Lạc là vị nào?”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Chu Thanh Lạc lấy lại tinh thần, giơ tay, “Tôi.”
“Đến vòng hai, tôi gọi cậu hai ba lần rồi, đang nghĩ gì thế hả?”
Chu Thanh Lạc hơi ngạc nhiên, vừa rồi biểu hiện của cậu lúc thảo luận nhóm không có lãnh đạo mà cũng có thể vào vòng hai sao?
Người vừa nãy cùng một nhóm với cậu còn đang chờ đợi, đều nhìn cậu như nhìn đám con ông cháu cha.
Chu Thanh Lạc cũng lờ mờ, sửa sang lại suy nghĩ rồi tiến vào vòng hai.
Có ba người phỏng vấn, ngồi giữa là một người hơi lớn tuổi, bên cạnh là một người phụ nữ chắc là nhân sự, người cà lơ phất ngơ ngồi ở bên kia là người phỏng vấn vừa rồi đã lấy bản thảo của cậu đi.
Nhìn bảng tên ở trên bàn, ngồi giữa là sếp lớn của phòng làm việc Tô Minh Khoan, người phỏng vấn kia tên là Lâm Kỳ, trước mặt hắn còn đặt bản thảo mới nãy Chu Thanh Lạc vẽ.
Hắn dựa vào ghế, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo đến phát ghét, khiến cho người nhìn vào có chút lo lắng.
Đã từng gặp một người cực kỳ kiêu căng như Tống Lăng rồi nên Chu Thanh Lạc lại không sợ hắn nữa.
Tô Minh Khoan cầm CV của cậu, “Chu Thanh Lạc, tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế phần cứng mạch điện.”
Chu Thanh Lạc gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đã có mấy tháng làm trò chơi, từng tiếp xúc với khái niệm thiết kế.”
“Vâng.”
Lâm Kỳ bất thình lình mở miệng, “Tôi từng chơi trò đó rồi, vẽ cũng được, nhưng animation làm rác quá, sao cậu lại phải vẽ cho thứ trò chơi rác đó vậy?”
Chu Thanh Lạc: “…Vì cấp trên bảo làm.”
Lâm Kỳ khinh thường nói: “Vậy thì cấp trên của các cậu quá thiếu tiền rồi.”
Chu Thanh Lạc: “…”
Mặc dù hắn rất gợi đòn nhưng hắn nói không sai, đúng là Triệu Đại Du thiếu tiền, vì chuẩn bị ngân sách cho ước mơ sự nghiệp an toàn thông tin mạng, hạng mục rác rưởi nào Triệu Đại Du cũng nhận.
Tô Minh Khoan: “Nghe nói cậu vẽ tranh tường cho cô nhi viện Sơn Thành?”
Chu Thanh Lạc cảm thấy không khí đã bị Lâm Kỳ phá đến mức lúng túng, nên muốn bầu không khí sôi động hơn, cậu rộng rãi cười, “Đúng vậy, có thể coi như thêm hạng mục nữa không ạ?”
Tô Minh Khoan cười: “Đương nhiên là được, có điều tôi muốn hỏi một chút, đó là chính tay cậu vẽ sao?”
Chu Thanh Lạc: “?” Phỏng vấn gì thế này, lộ mặt rồi hả?
Chu Thanh Lạc không có ý định lộ mặt, nên trả lời một cách mập mờ, “Cái tôi vẽ là [Phá kén].”
Lâm Kỳ: “Tôi biết tác phẩm này, đăng dài kì ở mạng truyện tranh Ngôi Sao, tác giả Tam Các.”
Chu Thanh Lạc gật đầu, “Đúng.”
Lâm Kỳ: “Tam Các không phải là Lạc? Rất dễ đoán.”
Chu Thanh Lạc cảm thấy lời này rất quen tai, nghĩ kĩ lại một chút, mới nhớ ra Tống Lăng cũng đã nói.
Cậu im lặng nhìn Lâm Kỳ mấy giây, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, cậu điên rồi à, sao lại có cảm giác người này bị Tống Lăng nhập hồn vậy.
Tô Minh Khoan: “Nếu như cậu là Tam Các, vậy rõ ràng là rất tốt, chúng tôi đã gửi tin nhắn riêng cho Tam Các, hi vọng người đó tới thử tham gia hạng mục này với chúng tôi.”
Chu Thanh Lạc nhớ lại, hình như cậu không nhận được tin nhắn công việc nào cả.
Lâm Kỳ: “Cậu không nhận được sao?”
Chu Thanh Lạc lắc đầu: “Tôi không nhận được.”
Lâm Kỳ và Tô Minh Khoan nhìn nhau cười, sau đó nhìn về phía cậu.
Chu Thanh Lạc: “…” Cậu bị hai con hồ ly một già một trẻ gài bẫy rồi.
Tô Minh Khoan: “Tôi là Producer của trò chơi này và người đầu tư Lâm Kỳ, hoan nghênh cậu gia nhập tổ hạng mục [Phá ma].”
Chu Thanh Lạc lờ mờ, đã pass rồi hả?
Lâm Kỳ cầm bản thảo lên, đi tới đưa cho cậu, “Tôi xem CV của cậu rồi, nhìn qua là biết cậu là Tam Các, truyện tranh mới [Đuổi theo ánh sáng] rất đẹp, nhanh chóng kết thúc đi, đừng có phụ năm nghìn tiền khen thưởng của tôi.”
Lâm Kỳ nói xong thì đi.
Chu Thanh Lạc vô cùng buồn bực quay đầu nhìn hắn.
Tô Minh Khoan cười nói: “Hạng mục này, thằng nhóc là đại ca, cậu nghe nó đi. Ồ, nó cũng là fan của cậu đấy.”
Chu Thanh Lạc: “…” Không tuân theo chuẩn mực nào, dù sao thì không phải dáng vẻ đáng tin.
Tô Minh Khoan: “Cậu có gì cần hỏi không?”
Chu Thanh Lạc có một vấn đề, “Tôi không hiểu lắm, tại sao tuyển hoạ sĩ mà lại phải thảo luận nhóm không lãnh đạo?”
Tô Minh Khoan cười chỉ chỉ vào tờ giấy của cậu: “Xem ai có trí tưởng tượng phong phú hơn.”
Chu Thanh Lạc: “…” Hoá ra thảo luận nhóm không lãnh đạo còn có tác dụng này nữa.
Xem ra ánh mắt của người ở thế giới này rất tốt, không ít người có thể nhìn ra cậu là một người vẽ truyện tranh chuyên nghiệp.
Lúc Chu Thanh Lạc đi ra, người ngồi chờ bên ngoài mặt đầy mong đợi hỏi cậu, “Sao rồi? Hỏi những gì vậy? Tôi vừa mới thấy người phỏng vấn đã đi ra rồi.”
Chu Thanh Lạc không biết trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói: “Mấy câu hỏi cũng khá truyền thống thôi, trả lời bình thường là được rồi.”
*
Không ngờ phòng làm việc truyện tranh lại có hiệu suất làm việc rất cao, sắp xếp cho Chu Thanh Lạc phòng trọ đơn, phòng trọ cũng không xa cô nhi viện lắm.
Chu Thanh Lạc ở khách sạn một tuần, cuối cùng cũng rời ra ngoài.
Cậu dọn dẹp hết đồ đạc, cả người mệt mỏi nằm trên đường, điều đầu tiên nghĩ đến là báo tin mừng với Chu Thủ Lâm.
Nhưng điện thoại của Chu Thủ Lâm không ai nhấc máy.
Thời gian này chắc Chu Thủ Lâm đang nghỉ ngơi, không biết ông Chu có còn ở nhà cậu không.
Cậu gọi cho ông Chu, ông Chu cũng không nghe.
Chẳng lẽ muộn thế này rồi mà bọn họ vẫn còn bận bịu trong quán, giờ thành phố Thanh Lăng rất lạnh, vì trẻ thất nghiệp già thất ý, những người già chung chí hướng này hợp lại với nhau, như nghênh đón mùa xuân thứ hai, rút ra không ít khí thế tuổi già không phục để làm việc này.
Dường như bọn họ không chỉ mở quán ăn gây dựng sự nghiệp, mà thực hiện ý nghĩa nhân sinh, định nghĩa lại vị trí của mình trong xã hội, khẳng định giá trị bản thân.
Chu Thanh Lạc không yên tâm, đang muốn gọi lại, đã nhận được điện thoại của Chu Thủ Lâm.
Chu Thanh Lạc: “Ba? Sao vừa rồi ba không nghe máy?”
Chu Thủ Lâm: “À, ba vẫn đang truyền nước ở bệnh viện.”
Tim Chu Thanh Lạc treo lên, “Sao ạ? Phải vào bệnh viện ạ?”
“Bụng dạ yếu, không sao đâu, vừa rồi đang cắm kim, không có tay để nhận điện thoại của con. Chú Lý đang chăm ba, ông Chu của con ở nhà lo liệu, con đừng lo.”
Chu Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, “Vâng, vậy ba truyền xong thì về sớm nhé, gọi taxi về, ba đừng chen chúc trên xe buýt.”
“Biết rồi, con ở bên đó thế nào?”
“Vâng, công việc mới cũng rất thuận lợi, còn có chỗ ở, sếp và đồng nghiệp cũng được, ba không cần lo lắng cho con, chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
“Công việc mới?”
Nhận ra mình lỡ miệng, Chu Thanh Lạc đổi lời, “Hạng mục mới thôi, không phải là công việc mới đâu mà.”
“Được rồi, ba biết rồi, không còn sớm nữa, con đi nghỉ sớm đi, mai còn phải đi làm.”
“Vâng, bái bai ba.”
Chu Thủ Lâm cúp điện thoại, nhìn Tống Lăng đang gọt táo bên cạnh giường bệnh của mình.
Thật ra Chu Thủ Lâm bị viêm ruột thừa cấp tính, hôm qua phải phẫu thuật. Tống Lăng sau khi đưa ông đến bệnh viện thì vẫn luôn ở bên. Hắn không biết chăm sóc người khác, vụng về nhưng cũng tận tâm tận lực, cũng không biết hắn có nút thắt gì, không muốn ông nói cho Chu Thanh Lạc.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Nhìn quầng mắt thâm đen của hắn, Chu Thủ Lâm không đành lòng, “Tiểu Tống à, cháu về nghỉ ngơi đi, cháu cũng đã trông coi hai ngày rồi, quá vất vả cho cháu, buổi chiều để chú Lý tới là được.”
Tống Lăng: “Cháu ở nhà chú ăn uống chùa nhiều tháng như vậy, đây thì có là gì đâu ạ.”
Chu Thủ Lâm: “Cháu đừng nói như vậy. Hiện tại nghĩ lại, nếu như lúc đầu không có cháu khích lệ, giờ chú cũng không có lòng tin để gây dựng sự nghiệp đâu, không có cháu và bạn cháu giúp đỡ quảng cáo, bận rộn giúp chú làm giấy chứng nhận thì sao chú có thể thuận lợi như vậy được.”
Tống Lăng: “Đó là chú Chu nấu ăn ngon thôi ạ.”
“Làm đồ ăn ngon nhiều, đưa vào kinh doanh cũng rất quan trọng, chú Chu phải cảm ơn cháu.”
Tống Lăng cười nhẹ.
Cho dù Tống Lăng bình tĩnh, nhưng Chu Thủ Lâm vẫn có thể cảm nhận được hắn có điểm gì đó không đúng, yên lặng quá mức.
“Tiểu Tống, có phải cháu và Thanh Lạc đã cãi nhau không?”
Tay Tống Lăng dừng lại, vỏ táo lại đứt rồi.
Thanh Lạc vừa mới nói có công việc mới, vui vẻ đến mức lỡ miệng.
Rõ ràng cậu đã nói với chú Chu, chỉ ba tháng thôi.
Hắn và Thanh Lạc, hẳn không chỉ là cãi nhau đâu nhỉ?
Hắn không quen tay lắm, vỏ táo bị đứt rất nhiều lần, nhìn kỹ thuật của hắn, Chu Thủ Lâm lo hắn sẽ cắt vào tay.
“Tiểu Tống, cháu đừng gọt nữa, chú nhìn cháu cầm dao đã sợ rồi, lát nữa cắt vào tay mất.”
Tay Tống Lăng không ngừng lại, “Không sao ạ, cháu sẽ cố gắng học.”
“Cuối cùng sẽ học được thôi.”
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng mang vào thực tế, moa moa đa.
Đoạn tình cảm này, Tiểu Tống đã phải trả giá rồi.