– Ê Ê A – Vân Du thích chí cười rất vui vẻ, còn đạp đạp chân mấy cái tỏ vẻ chơi rất vui
– Cái đồ không biết xấu hổ nhà con, dám phi lễ lên người trẫm, nếu không phải con là do mẹ con vất vẻ sinh ra trẫm đã đánh nát mông con rồi – hắn mắng yêu hài tử của mình
– Ê Ê – Vân Du thấy bị măng hai mắt liền long lanh ngấn nước tội nghiệp không thôi
– Còn khóc, con xem xem cả người trẫm đều ướt như thế này là do ai làm hả? – Hắn khẽ từng mắt nhìn hài tử nhỏ tội nghiệp
– Oa oa oa – Giống như là uất ức không nói ra được, tiểu thái tử nào đó khóc nháo lên khiên cho mỗ hoàng thượng cực khổ không thôi mới thay được quần áo cho nó
Mà một bên nhà hoàn cố gắng nhịn cười với vẻ chật vật kia của Hoàng Thượng, mộ thái tử nào đó vẫn khóc không thôi tựa như nó thực sự bị người ta khi dễ tới đáng thương vậy.
Cô vừa mới chợp mặt được một lúc bị tiếng khóc làm cho tỉnh dậy liền thở dài đi tới phòng bên xem xét tình hình. Hắn thấy cô đi vào liền ra hiệu cho tất cả mọi người lui, Lý Công Công ở bên hắn bao nhiêu năm, chút ám hiệu này ông không nhận ra chính ra đi chết đi cho khỏe, đặt quần áo của hắn xuống ông phất tay cùng với nha hoàn, người hầu lui đi.
– Vân Du tại sao lại khóc thành ra bộ dạng này – Cô bế con lên hỏi, đồng thời lấy khăn lau nước mắt nước mũi cùng với nước miếng cho thằng bé… Thực xấu mà
Cô vừa vào nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi bất ngờ, trong lòng nổi lên trận ấm áp không thôi. Hắn cả người ẩm ướt liền cởi sạch hết ra thay đồ mới. Cô biết ý liền tránh đi liền nhận được một câu hết sức không biết xấu hổ
– Nàng đi đâu, người của trẫm có chỗ nào nàng chưa nhìn qua? Còn xấu hổ – Hắn cười treu ghẹo nói
– Không biết xấu hổ – cô lấy tay che mắt Vân Du lại quay mặt đỏ ửng đi nói
– Đặt tiểu phiền phức đó xuống lại đây giúp ta mặc áo – Hắn cười đi đến nói
Cô liền nhịn cười đặt Vân Du xuống, mà mỗ thái tử nào đó biết ý liền bám chặt lấy áo cô không thôi, tựa như là tranh sủng với cha của nó vậy. Hắn thấy vậy mặt liền nổi lên ba vạch đen sau đó nhất quyết ôm lấy mỗ thái tử nào đó ném xuống giường gỗ nhỏ…. Nói là ném nhưng thực sự là có chút phóng đại quá.
Cô nhẹ lắc đầu xong sau đó cầm lấy áo mặc cho hắn. Hắn hết sức hưởng thụ nhìn cô cài từng nút áo lại cho hắn, thuận tiện tay vòng qua eo cô kéo khoảng cách hai người sát lại mà ăn đậu hũ!
Mộ thái tử kia liền kém miếng khó chịu sau đó lại khóc nháo một trận nữa. Cũng may cô cũng hầu hạ hắn mặc xong áo liền đi tới ôm lấy tiểu phiền phức kia lên dỗ dành. Vân Du được mẹ ôm liền vui sướng vùi đầu vào ngực mẹ mà kêu i i a a
Cô cười nhẹ sau đó cởi áo cho nó ăn. Hắn bên cạnh thấy thế liền biết mình bị thất sủng mặt đen lại đi tới làm bạn với đống tấu chương bị lạnh nhạt kia. Cuộc đời hắn khổ nhất chính là có tiểu phiền phức kia, phá hoại biết bao nhiêu thời khắc hạnh phúc của hắn.