Xuất hiện những người sống sót, đối với họ mà nói không hề kỳ quái, nhưng nó cũng có nghĩa rằng rất nhiều người bị thương vẫn nằm trong lớp đất đá ngoài kia. Mà từ trước đến nay lại không có tiền án nào để họ có thể tham khảo cho trường hợp này.
Đặc biệt là vào thời điểm này, bởi chuyện của tộc Noelle, thượng tầng đã huyên náo ồn ào trong cả tháng nay. Để dự án máy cơ Hồn thạch hoàn toàn thay thế cho tộc Noelle, phe phái ủng hộ cho Bronwnie cơ hồ muốn hỏng mất. Bọn họ không thể chấp nhận được việc Học viện Noelle đột ngột phát nổ, vì vậy tầng lớp nhân viên trực tiếp ra trận như các đồng chí lính cứu hỏa đây mới là những người phải chịu áp lực lớn nhất.
Không thì phải làm sao đây? Nhỡ đâu dự án kia làm không được, chẳng lẽ lại để cho cả Ater phân chia hơn một trăm Noelle này sao? Làm sao mà được!
Cho dù có hơn vạn Noelle đang dự thi ở căn cứ Andrew thì cũng đâu có đủ!
“Như vậy không được.” Nhìn vào bộ quần áo mặc trên người, hẳn người lên tiếng này chính là đội trưởng, anh ta nói với người bên cạnh: “ Có thể là sang chấn tâm lý khiến cho họ trở nên sợ hãi chúng ta. Hình thể chênh lệch cũng là một loại áp lực…chúng ta phải tìm ra người thích hợp tới tiến hành trao đổi với họ.”
“Tốt nhất là phái nữ, vóc dáng phải nhỏ nhắn.” Một người khác cũng đồng ý nếu ý kiến.
“Tôi tới tổ cứu hộ bên kia thử xem….”
Bọn họ vừa nói, vừa tận lực đi tìm người phù hợp với tiêu chí nhất để an bài cho nhóm Noelle cuối cùng này, họ đã sớm chuẩn bị nơi sơ tán an toàn nhất cho các Noelle này.
Nhưng nhóm tiểu Noelle này vẫn không có chút động tĩnh nào, bọn họ không chịu đi theo Hồn thú chỉ dẫn, cứ đứng tại chỗ. Trong đó có một Noelle tuổi tác khá cao, râu tóc bạc trắng, một vài Noelle nho nhỏ khác đều ôm chặt lấy ông ấy, nhìn qua ông ấy còn rất bình tĩnh, cũng đã có rất nhiều người tiến lên muốn trao đổi với ông ấy.
Nhưng vị Noelle già cả này lại cực kỳ kiêu ngạo, hành vi cũng rất cao ngạo, đều tỏ vẻ không hề quan tâm tới đám người này. Trên mặt đều là râu khiến người khác chẳng thể nào nhìn rõ vẻ mặt của ông, nhưng ánh mắt ông ấy lại rất kiên định, cứ nhìn tới nhìn lui trong đám người, như thể đang tìm ai đó.
Tìm người ư? Chử Thư Mặc sửng sốt. Một lão già Noelle được cứu sau vụ nổ lớn lại muốn tìm ai cơ chứ?
Anh ở bên cạnh quan sát trong chốc lát, Noelle râu tóc bạc trắng kia vẫn chưa tìm được người ông ấy muốn tìm, ngắn ngủi sau đó, ánh mắt trở nên ảm đạm hơn rất nhiều. Chẳng lẽ người ấy không tới?
Chú ý tới vẻ mặt này, không ngờ sợi dây chuyền mang phong ấn Hồn thuật ở túi tiền của Chử Thư Mặc đột nhiên có động tĩnh. Muốn làm Hồn thuật trận, chắc chắn phải dựa vào Hồn lực. Bình thường tộc Noelle không hiểu Hồn thuật là gì, nhưng họ có thể thấy được Hồn lực vận chuyển theo quy luật trong Hồn thuật, kể cả khi nó đang ở trong túi của anh.
Chử Thư Mặc ánh mắt thoáng lóe lên, cách túi tiền sờ dây chuyền, sau đó lặng lẽ dịch sang bên cạnh từng bước một. Nếu dựa vào hình thể, tộc Hồn thú không thể nào đoán được người này là người của tộc Hồn thú hay là tộc Carl. Nhưng tộc Noelle lại có thể, bởi vì tộc Carl không giống với tộc Hồn thú, họ không có hồn đạo.
Trong nháy mắt Chử Thư Mặc đứng ra kia, Noelle râu trắng lập tức đưa mắt lại đây, sau đó một đường nhìn xuống, thấy được túi tiền của anh, hai mắt lập tức sáng ngời.
…..Anh đã đoán đúng.
Hai tay Chử Thư Mặc nắm chặt nhau dưới chiếc áo khoác của Ngu Uyên, quả nhiên vụ nổ này có liên quan tới Hiệu trưởng Il. Học viện từ xưa tới nay đều sử dụng khoa học công nghệ tiên tiến nhất, không có cách nào có thể qua mắt được tất cả mọi người và camera dày đặc trong Học viện mà cài bom vào trong dãy ký túc xá. Vả lại còn có thể tránh được lịch tuần tra cố định mỗi ngày, kích hoạt trái bom vào giữa ban ngày….
Sâu trong đôi mắt anh lóe lên một tia sáng, không phải là nơi nào khác mà lại là ký túc xá.
Ngay cả khi Học viện không phải là nơi hoàn mỹ, nhưng cũng là nơi sinh ra và lớn lên của toàn bộ tộc Noelle ở Ater. Đối với tộc Noelle bọn họ, ký túc xá không khác gì nhà, đặc biệt là sau khi tốt nghiệp, rời khỏi Học viện để đi ‘công tác’.
Mà tộc Noelle sống sót cuối cùng này hoặc được sử dụng để đánh lạc hướng, dù sao một vụ nổ mà làm cho tộc Noelle tử vong quá nhiều như vậy quá mức kỳ lạ, hoặc muốn nhắn nhủ điều gì đó, nhưng cũng có thể là cả hai.
Mặc kệ thế nào, Noelle Râu Trắng nhìn thấy sợi dây chuyền trong túi tiền để nhận ra anh, ánh mắt ngời sáng, chuẩn bị đi lên.
Chử Thư Mặc trong đám người thấy vậy, khẽ lắc đầu.
Không phải hiện tại, người nơi này ngư long hỗn tạp, thế lực khắp nơi hẳn là đều đang có mặt, nhóm tộc Noelle còn sống sót này là mục tiêu quá lớn, không thể liên lạc với nhau sớm như vậy được.
Noelle Râu Trắng thấy hành động của anh, có chút mê mang nghiêng đầu, nhưng trông có vẻ như ông ấy cực kỳ lo lắng, như thể rất muốn nói điều gì đó.
“Noelle đó đang nhìn tôi à?” Đứng trước mặt Chử Thư Mặc là một người đàn ông trung niên, người nọ đột ngột lên tiếng.
Noelle Râu Trắng và Chử Thư Mặc đồng thời sửng sốt.
“Hình như là vậy. Bằng không anh thử đi tới trao đổi một chút xem sao?” Người phụ nữ đứng bên cạnh nói.
Vừa nói như vậy, ánh mắt xung quanh đột ngột tập trung lại đây, anh một lời tôi một lời muốn người nọ đi tới xem thế nào. Noelle Râu Trắng hình như đã hiểu ra gì đó, ông ấy từng bước lui về phía sau, thu hồi ý định ban đầu, một lần nữa lại cúi đầu.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn, nơi Chử Thư Mặc vừa đứng, lúc này đã chẳng thấy ai.