Quỳnh Nương nghĩ đến một phiên bản khác của lời đồn, nghe nói đầu bếp đó là Hoàng Thượng âm thầm phái đi, diệt trừ phản tặc là Lang Vương rồi sau đó… có lẽ là kiếp trước, Lang Vương trùng hợp phát hiện ra cái gì nên mới làm vậy?
Nghĩ đến đây, Quỳnh Nương mở miệng nói: “Vương gia, phái người giám thị mấy đầu bếp trong phủ, nhìn xem có thể tìm ra manh mối gì không, nhưng mà từ hôm nay trở đi đừng động đến thức ăn những người khác trong phủ làm, việc ăn uống của chàng ta sẽ làm.”
Lục lang trung gật đầu: “May mà Vương gia trúng độc không sâu, không quá đáng ngại với thân thể, đợi lão hủ kê phương thuốc, châm liệu, là có thể bài trừ số độc còn lại.”
Quỳnh Nương vẫn không yên tâm, lại hỏi thêm một câu: “Vậy bây giờ độc này có gây trở ngại gì với thân thể không?”
Lục lang trung nói: “Độc này hao mòn căn nguyên của người, có lẽ sẽ gây trở ngại đến con nối dõi, nhưng một khi đã trừ tận gốc thì cũng không đáng ngại.”
Lời này vừa ra, mặt Lang Vương càng âm trầm. Nhưng lúc này Quỳnh Nương lại hoàn toàn không trêu chọc tâm trạng của hắn, liên tiếp hỏi công việc liên quan đến bài độc, cầm lấy giấy bút viết xuống.
Cuối cùng dựa theo yêu cầu của Lang Vương, lang trung xem mạch cho Quỳnh Nương, phát hiện trong cơ thể nàng cũng có một ít độc tố, nhưng bởi vì sau khi vào phủ phần lớn là ăn đồ ăn mình làm nên độc tố không nhiều lắm, chỉ cực kỳ ít.
Lang Vương ăn ngon quen rồi, đầu bếp trong phủ toàn là lão nhân quen dùng, có vài người thậm chí là từ thời lão Lang Vương đã làm việc trong phủ, nhưng cũng có mấy người là danh trù thuê sau khi vào kinh thành.
Nếu hỏi ai có hiềm nghi thật đúng là khó mà nói.
Bởi vì đã có kinh nghiệm ở Hạ Cung, đầu tiên Quỳnh Nương âm thầm kiểm tra gia vị trong phòng bếp, không thấy có gì mới bắt đầu đọc thông tin của người nấu cơm.
Vì thế Lang Vương mở một ám gian ở cách vách phòng bếp, lệnh cho người chuyên trách cả ngày luân phiên đọc thông tin của mấy người nấu cơm này.
Không quá mấy ngày đã nhìn ra manh mối.
Trong đó một đầu bếp lúc vào kinh được hoàng đế ban thưởng xuống, người này giỏi nướng thịt nhất, đây cũng là sở thích ăn thịt của Lang Vương.
Nhưng mỗi lần đầu bếp đó nướng thịt, cành liễu đỏ mà gã dùng lại không phải trong phủ chuẩn bị, mà là từ trong phòng gã lấy ra.
Vài lần sau, Thường Tiến dẫn người điều tra nhà ở của người nọ, phát hiện thùng gỗ ngâm cành liễu trong phòng gã. Sau khi mang thùng gỗ đó đi cho lang trung kiểm nghiệm, vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, có chứa đựng dược tính Thiên Nhật Túy.
Hoá ra đầu bếp này vẫn chưa trực tiếp hạ độc trong đồ ăn, mà dùng cành liễu xuyên thịt tẩm độc, nướng cực nóng lên rồi thấm vào thịt.
Tiến hành như vậy, dĩ nhiên không thể nào nhận ra.
Nghe xong lời Thường Tiến, Lang Vương nói: “Thẩm vấn, xem là ai sai khiến!”
Thường Tiến thẩm vấn người đều có cách riêng của hắn, người thường không thể chịu được, đầu bếp kia đã sớm không chịu nổi, nhưng mắt lộ ra vẻ sợ hãi như không dám tiết lộ thân phận của đương sự, chỉ nói: “Cầu xin Vương gia, giết tiểu nhân đi, tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc, một nhà già trẻ của tiểu nhân đều ở trong tay người nọ.”
Thường Tiến tháo giá chân, nhìn đầu bếp máu đen đầy mặt, liếm răng hàm: “Ngươi cho rằng ngươi cứng rắn phản kháng, Vương gia sẽ buông tha một nhà già trẻ của ngươi? Chỉ là quân cờ mà thôi, ngươi chết rồi, người nhà ngươi cũng sẽ bị diệt khẩu xong việc, thật sự cho rằng có người để người nhà ngươi dưỡng lão sao?”
Tới cuối cùng, đầu bếp kia rốt cuộc cũng thú nhận, Lang Vương xuống tư đường ngầm trong phủ, nghe xong vẻ mặt âm trầm xoay ra.
Quỳnh Nương ngồi dưới đèn thấy Lang Vương tiến vào, nàng nhỏ giọng hỏi: “Hắn thú nhận rồi?”
Nhưng Lang Vương lại không nói gì, một mực trầm mặc.
Một lát sau, Thường Tiến tới xin chỉ thị của Lang Vương nên xử trí như thế nào, Lang Vương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Loạn côn đánh chết!”
Quỳnh Nương ở bên cạnh nghe vậy lại quýnh lên, kéo tay Lang Vương nói: “Vương gia, như vậy không ổn…”
Thật ra Quỳnh Nương cũng nhìn ra, e rằng thân phận của người sai khiến sau lưng không thể nói, cho nên mặt Lang Vương mới âm trầm như vậy. Nhưng đầu bếp là người thuê, lại là ân thưởng của hoàng đế, không phải gia nô, sao có thể nói đánh chết là đánh chết?
Từ trước đến nay Lang Vương không quan tâm đến thanh danh của mình, dĩ nhiên là làm thế nào hả giận được thì cứ làm như vậy.
Nhưng Quỳnh Nương lại biết, nếu đầu bếp này thật sự chết ở vương phủ, lời của người ngoài sẽ làm Vương gia yêu ma hóa thành dáng vẻ gì.
Nghĩ vậy, nàng ôn tồn khuyên bảo: “Không cần quan tâm người sai khiến sau lưng là ai, Lang Vương phủ chúng ta có chứng cứ vô cùng xác thực, bắt cả người lẫn tang vật, hà tất phải vận dụng tư hình, làm bẩn thanh danh của mình? Nếu thẩm vấn ra, trong lòng mình hiểu rõ là được, chuyển giao người nọ cho Đại Lý Tự, chỉ nói người này hạ độc, xin Đại Lý Tự đại thẩm, còn người nọ có nói hay không đã có người khác nhọc lòng, không liên quan đến chuyện của Lang Vương phủ chúng ta.”
Theo hiểu biết của Quỳnh Nương, chưa biết chừng người sai khiến sau lưng là vạn tuế, tuy nghĩ vậy làm lưng người ta toát mồ hôi lạnh, nhưng nếu đã xảy ra thì phải bình tĩnh đối mặt.
Nhưng Quỳnh Nương lại cảm thấy, Lang Vương là trọng thần một quốc gia, sao có thể bị loại trừ một cách bỉ ổi như vậy? Thật sự không giống hoàng đế. Cũng có thể là Thái Tử, nhưng bất kể là quốc quân hay là trữ quân, không phải là thần tử có thể vọng ngôn.
Thật ra chuyển giao cho Đại Lý Tự cũng không hỏi ra cái gì, chắc chắn sẽ có người ra tay làm đầu bếp này chết đi trong im lặng, nhưng ít nhất Lang Vương sẽ không đeo ô danh bạo ngược đánh chết hạ nhân trên lưng.
Được Quỳnh Nương dịu dàng nhỏ nhẹ khuyên bảo, Lang Vương dần dần ngăn chặn hỏa khí, ngẫm nghĩ lại rồi phân phó Thường Tiến: “Làm theo lời Vương phi, chuyển giao người đến Đại Lý Tự.”
Người tới Đại Lý Tự, lúc đầu thẩm vấn còn tốt, nhưng ba ngày sau, người nọ sợ tội treo cổ trong phòng giam.
Hoàng đế nghe được án này mà tức giận, hạ chỉ tịch biên cả nhà đầu bếp kia. Đồng thời phái người điều tra quê quán, gia quyến, toàn bộ danh sách ghi chép của người ngoài Lang Vương phủ mời tới, phàm là có người lòng mang ý xấu thì sẽ lấy đầu bếp này làm ví dụ, trảm cả nhà tịch biên hết cửa, tru di cửu tộc.
Đây là xử trí trách phạt cho người làm hại hoàng tộc. Dĩ nhiên lại có ngự sử thỉnh tấu, hỏi có phải thánh thượng cân nhắc mức hình phạt quá nặng hay không.
Lần này Gia Khang Đế không hề minh quân phong phạm nữa, trực tiếp ném tấu chương lên mặt ngự sử đó, chất vấn hắn mặc kệ đại sự quốc gia, vì sao lại bao che cho tội phạm tàn hại rường cột, người hạ độc kia là hắn phái đi sao?
Chụp mũ thế này ai cũng không chịu nổi, không ai dám nói gì nữa.
Nhưng xảy ra chuyện này, văn võ trong triều rốt cuộc cũng nhìn ra một chút manh mối.
Lang Vương này đúng là được thánh tâm, chẳng trách có thể cầm giữ thuế muối kênh đào mười năm, đây là thánh quyến tại thân, một sớm sủng thần!
—
Tác giả có lời muốn nói: Hoàng đế tỏ vẻ, cái mũ làm hại con ruột, trẫm kiên quyết không đội.