Vừa nghe được hỏi thì người đàn bà chua ngoa liền nhanh chóng cướp lời của mọi người mà chen vào:
“Hiệu trưởng, tôi đề nghị bà nên đuổi cái thứ kia ra khỏi trường.” Nói rồi bà tay chỉ thẳng về phía Hồ Lô.
Thằng bé bỉ chỉ đích danh nên liền rụt cổ lại vẻ mặt đầy hoang mang lo sợ.
Thấy bà ta giương nanh múa vuốt ra oai, đã vậy còn đưa tay chỉ thẳng mặt Hồ Lô khiến cho cậu nhóc sợ hãi thì Long Quân Dao không nói không rằng tiến lên một bước, sau đó cô giơ tay nắm chặt lấy ngón tay đầy thịt của bà ta.
Ngón tay bị một lực đạo siết chặt khiến cho gương mặt nọng thịt nhăn lại thành một nhúm rú lên.
“Đau quá! Bỏ tay tao ra! Mày nghe không hả cái đồ rác rưởi. Đừng tưởng khoác lên mình bộ đồ tây trang sang trọng thì từ cục rác hóa thành vàng. Buông ra!” Người đàn bà bị đau nên bắt đầu gào lên giãy nảy.
“Bà nói ai là thứ kia?” Long Quân Dao vờ như không nghe mấy lời bà ta vừa nói mà chỉ lạnh nhạt hỏi.
“Đ-đau, đau, đau, bỏ tay tao ra!”
“Tôi hỏi một lần nữa, bà nói ai là thứ kia?” Khí lạnh xung quanh cô càng lúc càng nhiều và khiến cho cả gian phòng nhanh chóng hạ nhiệt độ xuống thành âm, mọi người lúc này ai cũng run lên.
“T-tao chính là nói cái thằng rác rưởi nhỏ đó.” Bị ăn đau nhưng người đàn bà vẫn không khuất phục nhìn về phía Hồ Lô rồi rít lên.
“À, vậy sao!” Long Quân Dao hơi thả lỏng lực đạo nhẹ nhàng đáp.
Cơn đau thuyên giảm, người đàn bà cứ tưởng đã thoát nhưng ai mà ngờ đâu ngay lúc bà ta không ngờ tới nhất thì liền nghe ‘rắc’ một phát.
“Á! Ngón tay của tôi!” Âm giọng chua chát rống lên.
Tuy vừa làm chuyện ác nhưng vẻ mặt của Long Quân Dao vẫn thản nhiên như không. Còn Tô Mộc khi nhận thấy sự bất thường của cô thì liền nhanh chóng đưa tay lên che mắt của Hồ Lô lại, cô có dự cảm không lành, tốt nhất là không nên để thằng bé thấy những cảnh không hay.
Mắt thằng bé vừa bị bàn tay của Tô Mộc che lại thì liền ngay sau đó tiếng thét đau đớn như heo rống cũng vang lên. Còn cô nàng không dám tin rằng Long Quân Dao lại làm như thế, nên chỉ biết đứng như trời trồng mắt không chớp lấy một cái, gương mặt của cô nàng hơi chuyển xanh đầy sợ sệt.
Ch-chị ấy, chị ấy vừa, vừa bẻ gãy ngón tay của bà ta…
Người nữ giáo viên chứng kiến hành động vừa rồi của Long Quân Dao cũng bị dọa cho mặt mày tái mét.
Còn thằng nhóc mập ú cũng bị hù cho tay chân bủn rủn rồi tè ra cả quần.
Vị hiệu trưởng cũng không dám tin rằng cô thực sự sẽ ra tay nên bây giờ vẫn còn ngây ngẩn người ra.
Long Quân Dao buông ngón tay mập đầy thịt thừa của người đàn bà ấy ra, cô lấy từ bên trong áo ra một cái khăn nhỏ chùi chùi bàn tay của bản thân.
Cô lúc này liếc mắt nhìn sang vị hiệu trưởng rồi bằng giọng nói ôn tồn như thể chưa từng xảy ra bất kỳ sự việc gì mà nói rõ ra mọi thứ.
Cô yêu cầu người hiệu trưởng cho cô một lời giải thích khi một giáo viên mầm non lại có cách cư xử tồi tệ, phân biệt giàu nghèo với học sinh như vậy.
Người hiệu trưởng có lẽ một phần cũng bị Long Quân Dao dọa sợ nên liền gấp gáp hỏi sự tình từ người giáo viên nọ.
Bị chất vấn, người giáo viên mặt mày xanh lè lấp bấp không biết nên trả lời như nào.
Cuối cùng dưới sức ép của Long Quân Dao, cô ta bị đuổi việc ngay trong ngày, còn vị hiệu trưởng thì liền điên cuồng cúi người nói lời xin lỗi với cô rồi quay sang nói lời xin lỗi với Hồ Lô.
Hồ Lô ngồi trên tay của Tô Mộc nhìn nhìn bà rồi chợt mỉm cười, một nụ cười ngây thơ thuần khiết, thằng bé vươn tay vỗ vỗ đầu của bà rồi nói:
“Hồ Lô sẽ không dận nữa! Hịu chưởn không có lỗi.” Giọng nói ngọng ngọng của thằng bé vang lên đều đều giúp bầu không khí vốn vẫn còn căng thẳng trở nên dịu đi.
Còn người đàn bà chua ngoa kia tất nhiên là sẽ không bỏ qua, bà ta bị dọa nên liền ôm theo con trai tức tối bỏ đi, bà ta vừa sợ vừa tức, muốn mắng chửi nhưng khi nhìn sang Long Quân Dao thì liền ngay lập tức câm miệng.
Hồ Lô trong lúc nãy giờ mọi thứ đều nghe thấy, chỉ có điều là không nhìn thấy được quá trình diễn ra vì bị Tô Mộc dùng ta che mất tầm nhìn.
Thằng bé khi này mới ngây thơ quay sang hỏi Long Quân Dao:
“Papa, vì sao ban nãy cái dì hung dữ lại gào lên lớn thế?”
“À, chắc dì ấy đang luyện thanh đấy.” Tô Mộc đột ngột chen vào giúp Long Quân Dao giải thích, rồi cô lại tiếp tục nói:
“Mà thôi, Hồ Lô ngoan ngoãn ở lại đây học nhé! Papa với dì phải đi làm rồi. Người xấu cũng bị papa đuổi đi rồi nên Hồ Lô đừng sợ nữa nha.”
Tô Mộc vừa nói vừa cười hiền hòa khiến cho Hồ Lô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, khi này thằng bé trở lại như bình thường mỉm cười vui vẻ gật mạnh đầu.
Quả là có papa thật sướng, bởi vì nhóc và mami sẽ không bị người khác ức hiếp nữa!
—————-
P.S: Truyện sau này sẽ được mình đăng cố định vào hai ngày cuối tuần t7 và cn, nếu có thay đổi thì mình sẽ thông báo lại, và giờ đăng thì sẽ không cố định, lượng chương mới cũng thế, có thể t7 hai chương, hoặc qua t7 đến cn chỉ được 1 chương. Nhưng nói cho cùng thì mình vẫn sẽ cố ra nhiều chương nhất có thể cho mọi người đọc.
***Góc nhỏ PR: Nếu ai có thể ăn cả bách lẫn ngôn thì mình mong mọi người sẽ ủng hộ bộ “Nhật ký lười biếng của nữ phụ độc ác kiêm cameo”, truyện đó hiện tại đã ra được tới chương 14 -15. Mọi người có thể thử tìm đọc thử. Cảm ơn mọi người đã luôn bên cạnh mình! (❤´艸`❤)