“Xem, thật nhiều lược.” Tiên Y chìa cái hộp đưa cho hắn xem.
Ngay từ đầu Kim Phong Hoa cũng không để ý lắm, nữ nhân nào mà không có rất nhiều lược, hơn nữa chủng loại còn nhiều vô số kể, hắn vấn tóc cho Tiên Y vài lần, cũng làm cho nàng một chiếc, tất nhiên hiểu rõ. Chỉ là nhìn một chút hắn liền nhíu mày, hộp lược này tuy rằng nhiều, nhưng đều là cùng một loại, xem ra cũng không phải hộp trang điểm gì.
“Xem, đây là sừng trâu, cái này là ngà voi đấy.” Tiên Y cầm các loại lược ở bên trong ra đưa đến trước mặt Kim Phong Hoa lắc qua lắc lại.
Kim Phong Hoa dán mắt nhìn lên, liền tập trung ánh mắt ở chiếc hộp đơn giản cùng với vài cây lược có chút cũ, lược tuy rằng cũ nát, nhưng đều được chế tạo từ gỗ hoàng dương*, lược răng được cắt so le không đồng đều khó coi mười phần, bên cạnh của nó còn có khắc một vần từ ngữ không lớn, phỏng chừng là người chế tác lược không học qua thơ văn, chỉ là cảm thấy thuận miệng thì khắc lên.
*Gỗ hoàng dương: Là một loại gỗ có mùi thơm nhưng không được biết nhiều đến như trầm hương hay gỗ sưa, gỗ hoàng dương còn khá xa lạ đối với nhiều người. Hiện nay gỗ hoàng dương được trồng trên các luống hoa đô thị, trang trí tại công viên và đường phố.
“Làm sao vậy?” Tiên Y nhìn thấy Kim Phong Hoa lấy ra một chiếc lược từ hộp ra nghía nửa ngày bèn hỏi.
Kim Phong Hoa lắc đầu, hắn lại xem tiếp, trong miệng nghiền ngẫm những từ kia cũng chưa thể tìm ra được manh mối gì, nhưng một hộp lược quý báu chỉ có thứ cũ nát thế này, có vẻ có chút kì quái, chẳng lẽ đây là do tằng tổ phụ đưa cho tằng tổ mẫu? Nhưng cũng không giống, tằng tổ phụ có thể làm được đến chức Bố chính sử, nhất định không phải là người sẽ khắc ra hàng chữ không đứng đắn mà là đều không phải là người có tài trí bình thường. Hay là do đang đi dạo trên phố, tằng tổ phụ mua tặng cho tằng tổ mẫu? Nhìn không giống, ít nhất nếu là đồ vật quý trọng, tằng tổ mẫu sẽ tuyệt đối không để nó hư đến nước này.
“Thật kỳ quái.” Tiên Y nghiêng đầu nói.
Kim Phong Hoa duỗi tay đem nàng ôm đến bên người nói: “Kỳ quái thế nào?”
Tiên Y dựa vào Kim Phong Hoa, hôn một cái, sau đó mới nói nói: “Chàng không phát hiện ra đoạn răng lược này rất chỉnh tề sao?”
Kim Phong Hoa thất thần, lập tức cúi đầu nhìn, còn không phải sao, đoạn răng lược này nếu bị gãy thật thì sao lại bằng phẳng như vậy, càng không phải là gãy đến hơn phân nửa, lại nhìn kĩ, đoạn bị gãy kia giống như là dùng đồ gì đó mài cắt qua. Rốt cuộc là vì sao? Hay ở đây nó có hàm nghĩ gì sao? Lược này rốt cuộc là do tằng tổ mẫu mài đứt, hay là do người khác? Cái này có thể có quan hệ gì với đám thích khách Xuy quốc hay không?
Càng nghĩ trong lòng càng bất an, Kim Phong Hoa cất cây lược vào trong ngực, ôm lấy mặt Tiên Y dùng sức hôn hai cái nói: “Bảo bối, ngoan, mấy cái kia đều cho nàng chơi, còn cái này thì cho ta, ta đến thư phòng, một lát sẽ trở về, chờ ta dùng bữa tối.”
Tiên Y cũng nhìn ra hắn có việc, liền gật gật đầu, còn giúp hắn đổi quần áo, rồi nhìn hắn ra cửa.
Kim Phong Hoa cầm lược vào thư phòng, Quan Kỳ rất nhanh cùng đi vào, nhưng gã chỉ đứng ở một bên không dám nói lời nào. Kim Phong Hoa ngồi trên ghế, móc chiếc lược hư từ trong ngực áo ra, nếu không nghiêm túc quan sát, chỉ cảm thấy cây lược này nát đến lợi hại, sẽ không đi chú ý nó rớt bao nhiêu cái răng, nói không chừng còn nhìn qua loa rồi ném đi. Lại nhìn những từ thơ không giống thơ, chỉ có hai câu vô cùng đơn giản, nhắc tới đều là mấy cái khuê oán gì đó, hoàn toàn khong có manh mối.
“Lát nữa ngươi đi đến chỗ thiếu nãi nãi nói một tiếng, lấy cái hộp với đống lược để lại cho ta, chờ ta cảm thấy không có vấn đề gì thì để cho nàng cầm.” Kim Phong Hoa hít vào một hơi đem cây lược nát đặt lên bàn: “Ngươi để người của chúng ta ở Hoành thành đến đại phòng và tam phòng nhìn thử xem, nhà kho có cây lược kì quái bằng gỗ hoàng dương nào hay không, được làm ra ước chừng trên dưới sáu bảy chục năm, còn có, lược chúng ta muốn tìm hẳn là của hồi môn tằng lão phu nhân lưu lại, tìm theo phương hướng này, ta muốn biết kết quả thật nhanh.”
Quan Kỳ muốn chảy mồ hôi, lược nữ nhân dùng rất nhiều, muốn tìm cứ như là vớt kim ở biển rộng, nhưng chủ tử đã sai bảo không thể không làm, đành phải đợi lát nữa để cho người phía dưới truyền lời tiện thể nhắn một cái, bảo bọn họ tìm mấy cái có niên đại cũ một chút, trước chỉ tìm trong của hồi môn của lão phu nhân.
“Ngươi nói thử xem lược này có quan hệ với mật thám ở Thanh Châu năm đó hay không?” Kim Phong Hoa cầm lược lại bắt đầu không xác định nói.
Quan Kỳ nào dám vọng ngôn, đành phải nói: “Chúng ta tìm nhiều một chút, sẽ không để bỏ sót.”
“Cũng đúng, của hồi môn gì đó lại trở lại xem, nhìn coi có tường kép gì đó hay không, còn có thư mà tằng lão phu nhân lưu lại lát nữa gọi người đưa đến phòng của ta đi.” Nhìn đám sát thủ điên cuồng của Xuy quốc, liền biết thứ này tuyệt đối rất quan trọng, Kim Phong Hoa luôn luôn không bởi vì ngại phiền phức mà từ bỏ một chút lợi thế nào.
Hai người đang nói chuyện, giống như mới có gió nhẹ thổi qua, trên mặt bàn lại đột nhiên nhiều thêm một trang giấy.
Đầu tiên trên mặt Quan Kỳ là căng thẳng, sau đó thả lỏng lại, cúi đầu, gã trước nay đều biết, cho dù là gã thì chủ tử cũng không hoàn toàn yên tâm, trong tay chủ tử luôn có hai loại người, bọn họ ở ngoài sáng, còn đám người còn lại là ở trong tối, cho nên bọn họ dù có tâm tư gì cũng sẽ phải trở nên trung thành và tận tâm, so với làm quan to rồi tự dưng vô thanh vô tức biến mất còn tốt hơn, cái gì cũng không quan trọng hơn mạng nhỏ.
“Ha! Ta nói cũng đã đến lúc.” Kim Phong Hoa cầm trang giấy run lên, trang giấy liền thành bột phấn, “Như vậy cũng tốt, cũng nên làm Trịnh Dịch Hiên nhận chút đau khổ.”
Quan Kỳ đứng ở bên cạnh giống như không có đôi mắt và lỗ tai.
Kim Phong Hoa thở phào nhẹ nhõm, kiếp trước có Thôi công công chống đỡ nên mới không náo loạn ra việc gì, hắn lại không ở trong Long Hành vệ, hắn muốn nhìn Trịnh Dịch Hiên cùng vị kia liều mạng một phen, rốt cuộc là ai thắng ai thua đây, hắn không phải tự xưng phe chính nghĩa, tự xưng là thần tử hiền lành sao? Cho hắn ta tự nhìn một lần đi, chờ đến kia hai người bọn họ lưỡng bại câu thương, tác dụng của hắn mới có thể chân chính nằm trong mắt Hoàng đế.
“Đi thôi, dùng bữa với thiếu nãi nãi của ngươi, đúng rồi, bảo phòng bếp làm thêm hai món, thiếu nãi nãi ngươi thích hải sản thuỷ sản, vậy làm một món đi.” Vốn đang rối rắm, tâm trạng của Kim Phong Hoa lại tốt lên một chút, không có gì làm hắn sung sướng hơn thấy Trịnh Dịch Hiên phải dậm chân tức giận.
Tác giả có lời muốn nói: Kim Đại biến thái trong lòng một bụng ý nghĩ xấu, mọi người không cần ghét bỏ hắn – –