Đột nhiên! Anh ta nghĩ đến đêm qua… Không phải chứ! Chẳng lẽ thật sự bị vợ của anh ta nói trúng rồi??.
Kinh Hoằng Hiên cúp điện thoại với nụ cười trên môi. Tiện tay nhấp điều gì sau khi bạn nhấp vào thẻ trình duyệt để tìm kiếm nhanh sau lần đầu tiên của các cô gái phải chú ý đến điều gì..
Câu nói thường thấy là lần đầu của con gái sẽ rất vất vả, trái tim rất yếu ớt, cần anh ở bên cạnh mọi lúc, thề non hẹn biển, cúc cung tận tuỵ. Chỉ có cưng chiều nhiều hơn chứ không có cưng chiều nhất. Tiếp theo con gái sau khi trải qua sẽ lần quan hệ đầu tiên sẽ rất yếu, nên có thể uống một ít nước đường nâu..
Nước đường nâu?.
Khi Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy điều này, anh đã lục tung đống đồ đã mua hôm qua ra, kết quả anh đã thực sự tìm thấy một gói đường nâu. Anh lập tức bật cười như thể vừa tìm thấy một bảo bối nào đó, quay người đi đến khu vực nước uống để đun nước, nghĩ đến việc đợi đến khi Mễ Mị tỉnh dậy sẽ cho cô uống một ly..
Từ đêm qua đến bây giờ cả hai đều không ăn gì. Mễ Mị trông cũng có vẻ rất mệt mỏi, Kinh Hoằng Hiên trực tiếp gọi điện đến cho một nhà hàng quen thuộc được xếp hạng sao và yêu cầu họ mang một món cháo ngon, thanh đạm và dễ tiêu hóa đến. Anh cũng đặc biệt dặn bọn họ đừng bấm chuông cửa mà hãy gọi điện trực tiếp cho anh..
Không thầy mà tự hiểu, anh lại nghĩ đến việc khi Mễ Mị tỉnh lại sẽ không có quần áo lót để mặc, cô rất dễ ngại, khi tỉnh lại màkhông có quần áo mặc nhất định sẽ không vui..
Kinh Hoằng Hiên lại vội vàng gọi cho Lưu Khải Truyền một lần nữa..
“Tổng giám đốc Kinh.”.
“Bảo vợ cậu nghe điện thoại đi.”.
“???”
Lưu Khải Truyền ngơ ngác đưa điện thoại cho người vợ cũng đang không hiểu gì bên cạnh, sau đó thì anh ta thấy vợ của mình nghe điện thoại, một lúc sau vẻ mặt cũng dần trở nên sâu xa khó đoán, mỉm cười “ừm ừm” đáp lại..
“Có chuyện gì vậy?”.
“Ông chủ của anh muốn em mua giúp vài thứ. Đặc biệt bắt anh phải tăng ca buổi tối thêm một tiếng nữa. Đi thôi, đi ra ngoài với em!”.
“???”.
Kinh Hoằng Hiên suy tư đi lại trong phòng vài vòng, cảm thấy mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa không còn quên gì nữa, mới quay người trở lại phòng ngủ. Trong phòng ngủ, Mễ Mị đã đổi sang một tư thế khác và vẫn ngủ ngon lành. Mái tóc dài mượt mà như một bông hoa đang nở, anh khẽ chân bước đến bên giường, động tác nhẹ nhàng kéo chiếc chăn bông đã bị tuột xuống dưới vai lên..
Một lúc sau, đồ ăn được giao đến trước, Kinh Hoằng Hiên dọn đồ ăn và đem nó đi giữ ấm. Một lúc sau, vợ chồng Lưu Khải Truyền lại đến..
Ngoài cửa chỉ có Lưu Khải Truyền, Kinh Hoằng Hiên không hỏi thêm câu nào, nhìn thoáng qua đã thấy là chiếc túi đựng đồ mà anh ta đang cầm trên tay..
“Tổng giám đốc Kinh, đồ mà anh cần.” Lưu Khải Truyền đẩy kính trên sống mũi lên..
Kinh Hoằng Hiên cảm thấy toàn thân như được tắm gió xuân, hài lòng gật đầu: “Giúp tôi cảm ơn vợ của cậu. Tháng này tôi sẽ phát thưởng cho cậu.”.
“Cảm ơn tổng giám đốc Kinh…”.
Lưu Khải Truyền đặt lòng bàn tay lên môi, hắng giọng, ngước mắt nở nụ cười chân thành với người đàn ông đang hứng khởi ở đối diện..
“Hoằng Hiên, chúc mừng nha.”.
“Cảm ơn.”.
Hai người là bạn bè nhiều năm, là cấp trên, cấp dưới, lại càng là bạn thân của nhau, nhìn mặt đã biết ý, không cần nói câu nào cũng đã hiểu nhau.
Kinh Hoằng Hiên đặt bộ đồ lót mới mua và quần áo bên ngoài vào phòng tắm, qua điện thoại, anh đã nói với vợ của Lưu Khải Truyền về kích thước và màu sắc yêu thích của Mễ Mị. Anh hài lòng đặt chiếc quần lót đúng kích cỡ, màu hồng phấn đó ngay ngắn..
Cả gia đình Khải Truyền đều rất đáng tin cậy..
Thời gian đã điểm mười một giờ trưa, phòng ngủ vẫn còn tối đen bởi tấm rèm dày che chắn hết tất cả..
Mọi thứ thật yên tĩnh và thanh bình. Chỉ có một ánh sáng yếu ớt từ chiếc bàn trong góc phòng ngủ chiếu ra..
Kinh Hoằng Hiên đang làm việc trước máy tính đột nhiên dừng lại, trên chiếc giường lớn bên cạnh, người đang ngủ phát ra tiếng động, chuẩn bị tỉnh lại..
Kinh Hoằng Hiên gác công việc trong tay, đi đến bên giường chờ đợi người đẹp ngủ trong rừng của anh tỉnh dậy.
Mễ Mị đã ngủ một giấc xong toàn thân thoải mái, uể oải mở mắt dậy, ý thức còn chưa kịp khôi phục đã bị hôn thăm thiết..
“Ừm ……”.
Trong phòng ngủ vang lên âm thanh dính chặt của môi và răng quyện vào nhau..
Sau một nụ hôn sâu kéo dài, Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng nói vào tai cô: “Chào buổi sáng, công chúa nhỏ của anh.”.
Mễ Mị thở hổn hển, đôi môi sưng đỏ. Ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp trai đang đứng phía trên đỉnh đầu mình..
“Chào buổi sáng.”.
“Em có đói không?”
Mễ Mị gật đầu theo phản xạ, côấy đã không ăn từ đêm qua rồi, rồi còn trải qua một màn tiêu tốn rất nhiều năng lượng, cô thực sự đã đói rồi.
Kinh Hoằng Hiên lấy một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ của mình ra: “Em mặc quần áo của anh trước đi, anh đã chuẩn bị sẵn trong phòng tắm cho em. Lát nữa chúng ta sẽ dùng bữa.”
Mễ Mị gật đầu như một đứa bé ngoan ngoãn, cô duỗi tay vuốt lại mái tóc dài của mình và sững sờ nhìn anh, thật ra thì cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sau khoảng một phút, Mễ Mị cuối cùng cũng đã tỉnh dậy. Cô chớp chớp đôi mắt to nhìn chiếc áo sơ mi trắng trong tay mình, rồi lại nhìn Kinh Hoằng Hiên ở đối diện.
“Quần áo của em đâu?”
“Bẩn rồi. Quần áo mới ở trong phòng tắm đấy.” Kinh Hoằng Hiên vươn tay vuốt ve mái tóc dài của cô: “Anh cũng không bận tâm nếu em muốn như vậy trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm.”
“……” Em bận tâm!
Mễ Mị tóm lấy áo và quay lưng lại. Chiếc chăn bông tuột khỏi người cô, để lộ tấm lưng nhẵn mịn như ngọc bích trắng của mình. Trên đó có điểm chấm những dấu vết do anh ta để lại.
Anh biết hương vị của cô và cũng hiểu được cảm giác mềm mại đó. Khụ khụ…
Kinh Hoằng Hiên cổ họng dao động, đột nhiên anh có hơi khát.
Mễ Mị quay lưng lại với những ngón tay run rẩy của anh và cài cúc áo sơ mi lại, cảnh tượng phía sau in sâu vào tâm trí cô như một mũi hàn, khiến cô có cảm giác cho dù mình đang mặc quần áo thì ở trước mắt anh cũng giống như đang trần trụi vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi giường đi vào phòng tắm. Ngay khi chân vừa chạm đất, cô vẫn còn hơi đau nhức, Kinh Hoằng Hiên trực tiếp ôm eo cô lên.
Bế cô đi thẳng một mạch vào tận phòng tắm.
“Có cần anh ở bên cạnh em không?”
“Thật sự không sao đâu, anh đi ra ngoài trước đi!”.
Khuôn mặt Mễ Mị đỏ bừng như quả cà chua chín, cô không chịu nổi mà đẩy Kinh Hoằng Hiên ra ngoài! Lúc mới vừa tỉnh dậy cô còn có chút mơ hồ, bây giờ đã tỉnh táo rồi, nên hành vi chỉ mong sao có thể dính chặt vào người cô của Kinh Hoằng Hiên khiến cô như sắp bốc cháy, nổ tung..
Cô đẩy Kinh Hoằng Hiên ra, khóa cửa lại, thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhàng xoa xao khuôn mặt của mình, lấy hết can đảm đi đến trước gương..
Bản thân cô trong gương được bao phủ trong một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, vạt áo gắng gượng che được đùi, như vẫn thoắt ẩn thoắt hiện. Đây chính là chiếc áo giết người trong truyền thuyết….
Mễ Mị nhìn trước nhìn sau của bản thân trong gương, đột nhiên cảm thấy có chút ưa nhìn 0.0..
Cô kéo quần áo ra, che miệng lại để không phát ra tiếng ngạc nhiên..
Trên người cô chỗ nào cũng có dấu vết..
Cô hơi đỏ mặt kéo quần áo lại không dám nhìn nữa..
Thảo nào mà lại đau đến như thế, thật là cầm thú mà!.
Cô ở trong phòng tắm rất lâu, nhất là lúc đi vệ sinh, do phát ra tiếng động nhỏ nên cô cảm thấy rất xấu hổ. Cùng với sự kỳ lạ trên người, khiến cô lại càng thêm khó khăn, chỉ mong sao có thể chui vào khe nứt trên mặt đất..
Giữa chừng thì Kinh Hoằng Hiên vẫn không yên tâm nên đến gõ cửa và hỏi cô có cảm thấy không khỏe không..
Mễ Mị đứng đối diện cánh cửa hít một hơi thật sâu, sau đó mở nó ra và bước ra khỏi phòng tắm. Cô thấy Kinh Hoằng Hiên đang ở bên cửa đợi cô ấy, trên tay còn cầm một cốc chất lỏng màu nâu..
Đây là?
“Nước đường nâu, uống trước một chút cho ẩm miệng.”.
Nước… đường nâu?! Sao anh không luộc cho em thêm một quả trứng gà đỏ nữa!!!
Mễ Mị nhìn Kinh Hoằng Hiên bằng ánh mắt phức tạp, do dự không nói. Kinh Hoằng Hiên bị cô nhìn đến mức ngơ ngác. Nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”.
“Anh biết nước đường nâu lung tung này ở đâu thế?”.
“…”
Kinh Hoằng Hiên nhìn cô không nói lời nào, anh đặt ly nước sang một bên, sau đó nắm lấy tay Mễ Mị, cau mày hỏi cô: “Em sao vậy? Né anh à?”.
Anh vừa phát hiện ra rằng từ khi Mễ Mị tỉnh dậy hình như cô đã luôn né tránh, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh, như thể cô muốn giấu mình đi mọi lúc, như vậy là sao đây..
“Em không có.”.
“Em có!”.
Kinh Hoằng Hiên lập tức ôm cô vào lòng, nâng hai má cô, nhìn cô chằm chằm: “Nhìn anh này, nói cho anh biết tại sao? Em hối hận rồi à? Không muốn ở bên anh nữa? Hay kỹ thuật của anh không tốt?”.
“Aaaaa, không phải!” Mễ Mị che cái miệng đang thốt ra những lời khiến người khác kinh ngạc của Kinh Hoằng Hiên, vội vàng giậm chân, mặt cô cũng đã bắt đầu nóng bừng lên..
“Vậy thì em bị sao thế? Mặt em đỏ như vậy, có phải là đã bị sốt rồi không?”.
“Không có, không phải mà.” Mễ Mị vùi đầu vào vòng tay anh như một con chim đà điểu, nghiến răng quyết tâm liều chết hét lên: “Là do em nhìn thấy anh sẽ rất căng thẳng!”
“Chúng ta đã ở bên cạnh nhau rồi, tại em còn căng thẳng cái gì nữa, đồ ngốc.” Kinh Hoằng Hiên bật cười..
“Chính là vì như vậy nên em mới căng thẳng. Đây là lần đầu tiên của em, anh có hiểu không? Lần đầu tiên đấy!” Mễ Mị bĩu môi và làm nũng, cứ xem như là cô đã rén rồi đi. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ ở bên cạnh anh rồi, nhưng sau khi trải qua đêm đầu tiên cô vẫn còn sợ nên muốn trốn.
“Được, được, được rồi, anh hiểu rồi.” Kinh Hoằng Hiên an ủi cô, xoa lưng cô..
“Sau này chúng ta sẽ ở bên nhau mỗi ngày, dần dần em sẽ quen với điều đó thôi. Có được không?”.
“…… Ừm.”.
“Được rồi, anh sẽ đưa em đi ăn. Anh đã có thể nghe thấy tiếng bụng em réo rồi đấy.” Kinh Hoằng Hiên đưa cô mặt đã đỏ bừng đi ăn sáng..
Hai người trốn trong nhà cả ngày. Kinh Hoằng Hiên dứt khoát gác lại toàn bộ công việc, cả ngày ở bên cạnh cô cả ngày, chăm sóc cô rất chu đáo..
Khi xem phim hoặc trò chuyện, Kinh Hoằng Hiên thường ôm cô, để cô có thể làm quen với sự tiếp xúc cơ thể giữa hai người. Rồi từ từ trút bỏ nỗi xấu hổ trong lòng..
Vào cuối ngày, Mễ Mị dần đã được vỗ về, khi nói chuyện về thời thơ ấu của mình, trong lúc cao hứng cô đã kể chuyện hồi nhỏ của mình cho anh nghe. Kinh Hoằng Hiên đều luôn nghiêm túc lắng nghe, chỉ cần cô ngước mắt lên là có thể bắt gặp ánh mắt của anh, trong mắt trong tim đều đều là cô.
Cô phải nói rằng Kinh Hoằng Hiên cứ như vậy đã hoàn toàn chữa khỏi cho cô. Khiến cô phụ thuộc hơn, càng mơ ước về tương lai ở bên cạnh anh..
Đến tối, Mễ Mị được Kinh Hoằng Hiên đưa về nhà.
Bây giờ thời tiết đã chuyển lạnh, Kinh Hoằng Hiên quấn chặt áo khoác cho Mễ Mị và nhìn cô bằng ánh mắt rất thâm tình.
“Anh hứa, một tháng nữa, anh sẽ đến cầu hôn em.”
Từ “cầu hôn” vừa thốt ra khỏi miệng anh, trái tim Mễ Mị loạn nhịp. Đôi mắt lấp lánh như thể giây tiếp theo cô sẽ bật khóc ra vậy..
Chẳng có người phụ nữ nào mà không cảm động trước lời thề ước sẽ nắm tay nhau đi hết của đời của người mình yêu.
Ngày xưa, lần đầu tiên họ gặp nhau, cũng là trước cửa nhà cô, ở nơi này. Cô đã từng hỏi Kinh Hoằng Hiên, cho dù tôi có chết đi anh cũng sẽ không kết hồn với tôi à?
Vào thời điểm đó, câu trả lời của Kinh Hoằng Hiên vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của cô. Kinh Hoằng Hiên không thích nguyên chủ, anh không muốn kết hôn. Vì nhận thức này mà trước đó cô đã từng đau lòng cho nguyên chủ một khoảng thời gian.
Giờ đây, ngoài sự xúc động ra, trong lòng cô còn trào dâng một niềm vui. Cô rất may mắn là Kinh Hoằng Hiên ban đầu không thích Mễ Mị lúc xưa.
Bất kể là vì lý do gì mà lại khiến bọn đều quên đi khoảng thời gian đó. Trong cuộc hành trình trống trải này, cũng may là anh đã không yêu người khác.
Tình yêu của cô rất ích kỉ.
Cô chỉ muốn độc chiếm người đàn ông này.
Từ quá khứ đến hiện tại, cho đến tận tương lai, cô mới là người duy nhất trong trái tim anh.
Đôi mắt Mễ Mị sáng như sao, cô kiễng chân lên và trao một nụ hôn đầy tôn kính.
“Em sẽ đợi anh.”
– —–oOo——