Rất tiếc, Trần Cảnh Tân thấy được chỉ là bề ngoài.
Thực tế, trong quá trình bắt mạch, Phương Vũ đã truyền một luồng chân khí vào mạch của Đường lão gia tử, làm cho chân khí lưu thông một tuần vòng trong thân thể của ông ta, từ đó để xác định tình trạng sức khỏe hiện tại của ông ta.
Theo lý mà nói, chân khí ngoại phóng, chỉ có thể ở cảnh giới trúc cơ mới có thể thực hiện được. Nhưng Phương Vũ đã có thể làm được điều này lúc ở luyện khí tầng một trăm rồi.
Một phút sau đó, Phương Vũ đã thu tay lại.
“Tình trạng không tốt lắm.”
Nghe được câu nói này, Trần Cảnh Tân ở một bên càng tỏ vẻ khinh thường.
Ông ta lúc nào cũng coi thường trung y, cảm thấy trung y là không khoa học, là một đám người cổ hủ giả thần giả quỷ. Lúc này việc làm của Phương Vũ cũng đã minh chứng cho việc này.
Bắt mạch một cái xong rồi một mặt trầm trọng nói tình trạng không tốt lắm, chuyện như thế người nào cũng có thể làm được.
“Khụ, cho phép tui nói mấy câu.. Tiểu huynh đệ, cho hỏi cậu đã nhìn ra được gì? Tình hình là chỗ nào không tốt? Cậu có thể nói tường tận một tí không? Cũng là để tôi có thể học tập học tập thêm kiến thức trung y.” Trần Cảnh Tân nói với giọng điệu đầy khinh thuờng.
Đường Tiểu Nhu căng thẳng nhìn Phương Vũ, sợ Phương Vũ không trả lời được.
“Tế bào ung thư đã lan khắp toàn thân, đặc biệt là chỗ gần cột sống, Đường lão gia tử sở dĩ không thể đi lại được nguyên nhân chính là cột sống bị tế bào ung thư ăn dần. Hơn nữa, Đường lão gia chắc còn có bệnh cao huyết áp, có một chút nhồi máu..”
Phương Vũ dường như là đã xem qua báo cáo tình trạng sức khỏe của Đường lão gia tử vậy, nói ra toàn bộ những căn bệnh của ông ta.
Trần Cảnh Tân lúc đầu còn một bộ mặt khinh thường, nhưng càng về sau, sắc mặt ông ta từ từ thay đổi, trở nên kinh ngạc, rồi sau đó trợn to mắt, trong mắt ông ta lộ rõ nét không thể tin được.
Phương Vũ nói ra những căn bệnh đó đều hoàn toàn chính xác! Bao gồm những căn bệnh mới xuất hiện trong hai ngày gần đây.
Đường Tiểu Nhu nghe không hiểu lắm, nhìn về phía Đường Minh Đức lại thấy ông ta đang ngây ra đứng tại chỗ.
“Sao có thể được? Có phải có người đã lộ thông tin báo cáo của Đường lão gia tử ra ngoài?” Lương Dung lớn tiếng nói.
Đường Minh Đức định thần lại, nhìn Phương Vũ, trong mắt ngoài vẻ kinh ngạc ra còn có sự phấn khích.
Sự việc Lương Dung nói căn bản là không thể xảy ra, thông tin báo cáo của Đường lão gia tử toàn bộ đều qua tay ông ta, với lại chính tay ông ta đã bỏ vào tủ bảo hiểm, ngoại trử bác sỹ điều trị căn bản là không ai có thể tiếp xúc được.
Với lại, Phương Vũ còn kể ra những căn bệnh mới được phát hiện của Đường lão gia tử. Người thanh niên này, đúng là có bản lãnh thật sự!
“Tình trạng hiện tại của ông, muốn trị hết là điều không thể.” Lúc này, Phương Vũ lại mở miệng nói.
Trong mắt Đường Minh Đức mới lóe lên tia hi vọng lại vụt tắt.
Đường Tiểu Nhu thì rưng rưng nước mắt.
“Ta đã nói tên tiểu tử này không có bản lãnh gì mà, có thể xem ra bệnh, nhưng lại không trị được, vậy có tác dụng gì.” Lương Dung ở một bên khinh bỉ nói.
“Vậy.. ta còn có thể sống bao lâu nữa?” Đường lão gia tử khó khăn nói.
“Trước tiên tôi sẽ châm cứu cho ông một lần, sau đó tôi đưa ông phương thuốc, nếu như ông có thể mua được tất cả những vị thuốc có trên phương thuốc tôi đưa, với lại mỗi ngày uống một cử.. Ông đại khái có thể sống thêm khoảng mười năm.” Phương Vũ nói.
Mười năm?
Đường lão gia tử ngây ra một lát, sau đó là mừng rỡ tột độ!
Được đa số bác sỹ chẩn đoán là chỉ có thể sống thêm khoảng ba tháng, nhưng hiện tại lại nghe có thể sống thêm mười năm!
“Phương, Phương Vũ.. Anh nói là sự thật sao? Anh không phải là nói đùa chứ?” Đường Tiểu Nhu ngấn nước mắt hỏi.
“Điều kiện tiên quyết là các người có thể mua được toàn bộ những vị thuốc có trên phương thuốc đã, trong đó có vài vị thuốc đối với thời điểm hiện tại có thể xem là rất hiếm.” Phương Vũ lại nói.
“Chuyện này tuyệt đối không có vấn đề! Cho dù có quý hiếm đến đâu chúng tôi cũng mua bằng được! Phương Vũ.. tiên sinh, xin ông nhanh chống châm cứu cho cha ta.” Đường Minh Đức kích động nói.
Một tiếng sau, Phương Vũ đi ra khỏi phòng sách của Đường lão gia tử.
Trong quá trình châm cứu, Đường lão gia tử nhả ra một ngụm máu làm cho đám người Đường Minh Đức một ven khiếp sợ.
Nhưng ngụm máu này là những độc tố tích tụ trong cơ thể, sau khi phun ra toàn thân Đường lão gia tử đều cảm thấy nhẹ nhõm, sắc mặt trở nên có chút hồng hào.
Trần Cảnh Tân dùng thiết bị chuyên dùng lo lường cho Đường lão gia tử thì phát hiện những chỉ số nguy hiểm trên cơ thể của ông đã giảm đi rất nhiều.
Lúc này, đám người Đường Minh Đức đã triệt để tin tưởng Phương Vũ. Phải biết rằng, Đường lão gia tử đã uống qua rất nhiều thuốc, cũng không hiệu quả bằng một lần châm cứu của Phương Vũ.
Lương Dung tuy trong lòng vẫn còn xem thường Phương Vũ nhưng ngoài mặt cũng không dám nói thêm gì.
Sau khi viết xong phương thuốc thì Phương Vũ chuẩn bị rời đi.
“Phương thần y, lúc nãy đối với Phương tiên sinh có sự hiểu lầm và vô lễ, mong ngài bỏ qua cho.” Đường Minh Đức thành khẩn nói.
Phương Vũ xua xua tay, tỏ ý không để trong lòng.
Đường Minh Đức lại lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Phương Vũ.
“Phương thần y, đây là một tấm chi phiếu không có ghi số tiền, ngài muốn bao nhiêu thì có thể điền bấy nhiêu. Đây là thù lao mà ngài chữa bệnh cho cha tôi.”
“Thật ra tiền không quan trọng, ta chỉ hi vọng Đường Tiểu Nhu đừng quên đã đáp ứng tôi việc gì là được rồi.” Phương Vũ nhìn sang Đường Tiểu Nhu nói.
“Ha ha, hai người lại còn có thỏa thuận ngầm? Như vậy là việc tốt, hai người đều bằng tuổi nhau nên giao tiếp nhiều hơn.” Đường Minh Đức cười nói.
Ông ta biết, Phương Vũ là thiên tài trong ngành y trăm năm khó gặp, để Đường Tiểu Nhu đi lại gần gũi với Phương Vũ chắc chắn là việc tốt.
“Cũng không phải là thỏa thuận gì, tôi chỉ muốn cô ta tránh xa tôi thôi.” Phương Vũ nói.