Kỹ năng chiến đấu của thú vật phần lớn thông qua các cuộc đọ sức bằng cơ thể. Con người cũng có lúc học chúng. Sự phối hợp giữa đùi, bàn chân, tay, đầu gối đồng thời phát huy sức mạnh tuyệt đối để chiến đấu với cự li gần cộng thêm cơ thể ngày càng săn chắc chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả ngoài mong đợi.
“Huyền diệu, quả là huyền diệu”, Diệp Thành cảm thán, vừa nhìn, tâm trạng hắn lại vui mừng hơn hẳn.
Có quá nhiều tu sĩ tu luyện ỷ lại vào chân khí, khát khao hướng đến trạng thái huyền thuật mà bỏ qua các kỹ năng chiến đấu cơ bản ban đầu. Phần lớn các tu sĩ với tu vi không phải quá thấp nhưng khả năng chiến đấu gần lại chẳng ra làm sao.
“Lại nhặt được bảo vật rồi”, Diệp Thành bật cười, hắn vừa vỗ vào mặt đất vừa lật người nhảy lên. Môn pháp tu luyện Thú Tâm Nộ đã in sâu trong đầu hắn.
Sau tiếng hét, Diệp Thành lập tức ra đòn, ngay sau đó, hắn lật người gạt chân, tung ra một chưởng, một loạt những động tác liên tục được tung ra. Tiếp đó, các động tác của Diệp Thành không ngừng biến hoá khôn lường, lúc thì như con sói vồ thỏ, lúc như mãnh hổ vọt lên cao, lúc lại như vượn và khỉ nhảy qua nhảy lại, động tác dị thường nhưng lại hết sức hung hiểm.
Diệp Thành không hề dùng tới chân khí mà chỉ linh hoạt di chuyển tay chân lĩnh hội sự huyền diệu trong Thú Tâm Nộ.
Mới đó mà đã luyện được sáu canh giờ, mãi tới khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới ngồi xuống đất, mồ hôi nhễ nhại.
Những ngày tiếp theo, Diệp Thành chưa chắc đã về Hằng Nhạc Tông mà tiếp tục khổ luyện khả năng chiến đấu gần.
Ban ngày hắn ra khỏi sơn động chiến đấu với các yêu thú to lớn, thông qua chiến đấu thực tế hắn đã thay đổi đi rất nhiều. Mỗi lần ra ngoài mình đầy thương tích.
Đợi khi đêm về lại vào vùng đất linh khí dày đặc trong núi để tu dưỡng thân thể tiếp tục tu luyện mật pháp Phần Thiên.
Diệp Thành kinh ngạc nhận ra mặt độc đáo của Man Hoang Luyện Thể, vừa có thể làm lành vết thương trong quá trình tu luyện mà lại có thể khôi phục được tốc độ, nhanh hơn trước rất nhiều.
Sau vài ngày, Diệp Thành dần dần lĩnh hội được những tinh hoa của Thú Tâm Nộ, những ngày này hắn không ngừng chiến đấu nên cơ thể càng thêm săn chắc khiến hắn tự tin mình có thể đối kháng trực diện với những tu sĩ đạt cảnh giới ngưng khí đỉnh phong.
Lại là một đêm đầy sao, Diệp Thành vươn vai thật dài, xuất hiện ở cửa sơn động. Ra ngoài vài ngày rồi, hắn cũng định tối nay quay về.
Ừm?
Diệp Thành vừa định vào rừng thì liền cau mày, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, ở đó có một đạo trường hồng rẽ ngang trời, chỉ ở khoảng cách gần mới nhận ra đó chính là một nữ nhân mặc đồ trắng.
“Cảnh giới Không Minh”, Diệp Thành khẽ xao động.
Trong tất cả các tu sĩ, những tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí, Nhân Nguyên muốn lên trời thì cần phải cưỡi lên linh thú biết bay. Các tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương muốn lên trời cần biết sử dụng phi kiếm, tu vi đạt cảnh giới Linh Hư là có thể điều khiển được Thần Hồng, chỉ có tu vi đạt cảnh giới Không Minh mới có thể làm được việc không nhờ linh thú và phi kiếm hay thần hồng mà vẫn có thể ngự trên trời.
Nữ nhân mặc đồ trắng kia có thể bay trên trời, tu vi đã đạt tới cảnh giới Không Minh. Diệp Thành cố gắng kiềm chế mọi sự ngỡ ngàng, hắn nhìn dung mạo của nữ nhân kia.
Thật đẹp!
Trong chốc lát, Diệp Thành như kẻ mất hồn. Nữ nhân kia trong bộ y phục bay bồng bềnh trong gió, mái tóc dài mượt mà như dòng nước đổ và nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, đẹp đến mức người ta phải nín thở, giống như một tiên nữ hạ phàm không vướng chút bụi trần vậy.
Có điều trạng thái của nữ nhân kia lại không ổn cho lắm, khi đi qua nơi này, tốc độ của người này chợt chậm lại, những ánh sáng khắp cơ thể gần như tắt lịm.
“Bị truy sát”, Diệp Thành nheo mắt và phát hiện đằng sau nữ nhân kia còn có ba người, vả lại người nào người nấy đều có thể ngự trên không trung, đừng nói là tu vi mà chí ít bọn họ cũng phải đạt tới cảnh giới Không Minh.
Phù!
Sau khi cả ba người kia rời đi, Diệp Thành mới thở phào một hơi, cả cơ thể như được cởi trói.
Một lát sau, nữ nhân mặc đồ trắng trốn đi ban nãy lảo đảo bước ra. Trông cô lúc này vô cùng thảm hại, đôi mắt mơ màng, khuôn mặt tái nhợt, khí tức giảm sút, đến cả bước đi cũng lảo đảo xiêu vẹo.
Một cơn gió khẽ thổi qua, nữ nhân kia ngã nhoài ra đất.
Ê!
Diệp Thành không định quan tâm làm gì nhưng vẫn đi tới, giây phút nữ nhân kia sắp ngã ra đất, hắn liền ra tay đỡ lấy.