Ầm!
* * *
“Tít Tít! Đang hoàn tất khôi phục ký ức của nguyên chủ, tiến độ 40%.”
“Tiến độ 60%, vui lòng đợi thêm giây lát.”
“Tiến độ 100%, đã hoàn tất khôi phục.”
Tiếng rè của hệ thống cứ vang lên bên tai làm Dương Lệ Phiên phải mở mắt vì quá ồn. Đứng trước cảnh tượng trời đất bị bóng tối bao phủ, Dương Lệ Nhiên chợt nghĩ đến mấy thứ không mấy may mắn, vội vàng đứng dậy nhưng lại xanh mặt phát hiện thứ dưới chân cô lại là hài cốt của hàng vạn ma linh cùng Long tộc, xen lẫn trong đó còn có cả mấy chủng tộc tinh linh và người thú, nhiều đến mức có thể làm xếp thành ba ngọn núi.
Sự việc thế nào thì cô không biết được, chỉ thấy rằng mấy con rồng và đám ma linh kia vẫn còn đang đánh nhau, một chút cũng không chú ý tới cô.
“Chủ nhân.”
“Tao cho mày một phút, giải thích hết mọi chuyện! Ngay lập tức.”
Cô nhìn vào ký hiệu trên áo của robot nhỏ, ngầm đoán ra có lẽ nó là mấy kiểu hệ thống trong truyện cô hay đọc, vì vậy cũng không quá ngạc nhiên mà đi ngay vào vấn đề chính, vừa chạy vừa nói với nó.
“Nơi này là đâu?”
Hệ thống trả lời: “Ranh giới giữa địa phận của Long tộc và Ma tộc.”
Dương Lệ Nhiên vừa tránh được quả cầu lửa của đám rồng, trốn vào một góc đợi thể lực hồi phục, nhìn sang nó sau đó hỏi tiếp.
“Tên của cơ thể này? Thân phận?”
Hệ thống lắc đầu: “Khá phức tạp, có lẽ người phụ nữ phía sau chủ nhân sẽ giải đáp thắc mắc của người.”
!
“Chủ quân, người còn ở đây làm gì?” Người kia vừa dứt lời trời đã nổi trận cuồng phong lớn, con rồng toàn thân rực lửa hét lên một tiếng đầy dữ dội, đem quân đoàn ma linh cắn nuốt vào trong bụng. Nó vỗ cánh thật mạnh, thổi bay vài dặm vật ngáng đường đang lăm le muốn ám sát người phụ nữ rồi lại đưa mắt về phía Dương Lệ Nhiên, gầm một tiếng lớn.
Grào!
“Ư..”
“Được rồi, Thượng Tư Hoán, ngừng đe dọa chủ quân đi, ngài vẫn còn nhỏ tuổi đấy.” Người kia vẫy tay cho con rồng, ra hiệu bảo nó tránh xa cô, xong liền đưa tay đỡ lấy Dương Lệ Nhiên từ trong góc tối, miệng lẩm bẩm:
“Chủ quân, người không sao chứ?
” Không sao.. “
” Không sao thì tốt, chúng ta tiếp tục. “Dương Lệ Nhiên đột ngột bị người kéo đi cũng không biết phải làm thế nào, chì đành thuận nước nghe theo sắp xếp của nữ nhân trước mặt. Nàng có vẻ ngoài khá giống thú nhân thuộc tộc Điểu, nhưng lớp da lại là vảy của loài rồng, hẳn là hỗn huyết của hai tộc Long và Điểu. Trên đầu có một cặp sừng nhỏ màu xanh đen, phần tai hơi nhọn, ngay trên cành còn đeo hai cặp khuyên nhỏ, xuống dưới một chút là chiếc khuyên màu xanh ngọc khắc chữ” Minh “.
Mái tóc màu đen dài được búi gọn bằng chiếc trâm cài gỗ, hai bên tóc mái hơi cõng chia ra hai bên, thoang thoảng mùi trầm hương nhẹ. Đậm nhất là khi ở khoảng cách gần, lại thoang thoảng hương ngọt của máu.
Nếu không để ý kỹ thì sẽ không phát hiện được vết máu đã khô từ lâu trên y phục của nàng, bộ y phục này của chỉ một màu đen tuyền, tô điểm bên dưới thân vái là vài đường nét chỉ thêu hoa hải đường màu lam đậm càng khiến vết máu trở nên lu mờ trong cái tối của thanh thiên.
” Chủ quân. “Nàng đột ngột dừng chân, như phát hiện được điều gì lạ trong động thái của Dương Lệ Nhiên, nàng nghi hoặc hỏi:” Người.. không, phải là ngươi là ai mới đúng. Tại sao ngươi lại mang dáng vẻ của chủ quân chúng ta? “
Dương Lệ Nhiên thoáng chốc hơi giật nảy mình, lặng lẽ rút tay lại sau đó cất giọng, khóe miệng vẫn cười rất tươi tỉnh, mắt hơi híp lại.
” Ngươi hỏi như vậy là có ý gì? Ta là ta, còn có ai khác sao?”