– Còn có, cho dù tui không được hạng nhất thì cũng không đến tay cô đâu, đừng mơ tưởng nữa.
Nói xong, Khả Lạc bước thẳng vào chỗ ngồi, lấy tập sách ra thì cô thấy nam chủ Dương Phong Triệt đang đi lại chỗ cô:
– Doãn Lạc.
– Có rắm mau phóng!!
Dương Phong Triệu nghe Khả Lạc nói vậy liền tức giận:
– Hứ, cô làm tôi thật thất vọng.
Khả Lạc nghe hắn nói liền quạu, hết nữ chủ đến nam chủ đều kiếm chuyện với cô ” Ủa alo, rảnh không có chuyện gì làm thì đi chết đi trời. “
Quân Hàn đứng nhìn Khả Lạc từ phía xa, anh tin cô không phải là người hay đi cửa sau.
Kết thúc buổi hc, ngồi đằng sau xe đạp Khả Lạc nghe Quân Hàn nói:
– Cậu muốn đi nơi này không?
– Nơi nào? – Khả Lạc thắc mắc
– Tới nơi cậu sẽ biết.
Quân Hàn đạp xe nhanh hơn, Khả Lạc ôm chặt lấy eo Quân Hàn theo quán tính, anh nhẹ giật mình, sau đó thích thú cười lớn, Khả Lạc thấy vậy bất giác cũng cười theo.
Đến nơi, nhìn ngắm hoàng hôn sắp lặn trên dòng sông, cô quay sang Quân Hàn:
– Nhìn kìa, hoàng hôn thật đẹp.
Lúc này, ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều tạ rọi vào người cô làm cả người cô như ánh sáng quay quanh, nụ cười cô tươi tắn, ánh mắt trong trẻo cong cong nhìn anh.
– Um, rất đẹp. – Quân Hàn nói, nhưng điều mà anh khen đẹp không phải hoàng hôn, mà là người con gái đang mỉm cười phía trước anh.
Khả Lạc dang rộng hai tay, cô như muốn ôm cả bầu trời này. Bỗng Khả Lạc nghe tiếng Quân Hàn nói:
– Tiểu Lạc, tớ tin cậu không làm điều đó, tớ đã cho người điều tra xem ai là người đăng bài đó rồi.
– Là ai?
– Lý Nhược Vân, bài viết đó được đăng từ nick ảo của cô ta. Cậu muốn giải quyết chuyện này thế nào.
– Quân Hàn.
Khả Lạc nghiêm túc gọi tên cậu.
– Tớ nghe.