Vừa lúc nhìn thấy Khương Ấu An.
Khương Dương ngũ quan đoan chính, làn da khỏe mạnh ngăm đen, bởi vì hàng năm tập võ, thân thể cường tráng không ít, nhìn thấy Khương Ấu An, hắn liền sửng sốt, nhưng rồi nét mặt lại biểu lộ vui sướng, tươi cười.
– Ấu An.. Cha mẹ, Ấu An tới!”
Khương Phong Văn cùng La thị từ buồng trong chạy ra, hai người vẻ mặt kinh ngạc.
– Ấu An, hôm nay không phải ngày ngươi về nhà sao? Sao bây giờ ngươi lại ở đây?
Khương Ấu An nhìna hai vợ chồng nở nụ cười, nàng không có lập tức vào cửa, mà là đứng ở ngoài, chắp tay thi lễ cới hai vợ chồng.
Khương Phong Văn cùng La thị hai mặt nhìn nhau.
Lúc này, Khương Tuyết Dao cũng từ buồng trong ló nửa người ra nhìn.
– Ấu An.. – Khương Dương ngơ ngác hô.
Sau khi chắp tay thi lễ, Khương Ấu An quỳ trên mặt đất.
– Ấu an, ngươi làm gì thế..
Hai vợ chồng đang chuẩn bị nâng Khương Ấu An lên, thế nhưng nàng lại dứt khoát dập đầu trước hai người.
Đây là nàng nên làm.
Hai người tuy không phải cha mẹ ruột của nàng, nhưng lại nuôi nàng từ bé, đối đãi với nàng như con ruột mà nuôi nấng.
Khi nàng còn ở hiện đại, tính tình có chút bướng bỉnh, mặc dù sau khi xuyên vào không có ký ức, nhưng vì muốn được người Khương gia tán thành, nàng thậm chí còn bướng bỉnh đến cố chấp.
Nàng nhắm vào Khương Diệu Diệu, liền khiến người Khương gia sinh ra chán ghét nàng, bọn họ từ bỏ nàng, nhưng một nhà tam thúc, lại trước sau như một, chưa từng từ bỏ nàng.
Đối với phần ân tình này, xứng đáng để nàng quỳ xuống trước hai người.
La thị đỏ hốc mắt, Khương Phong Văn khóe mắt cũng đã ươn ướt.
Hai người vươn tay, đỡ Khương Ấu An đứng dậy.
– Đúng là đứa con gái ngoan..
Khương phủ.
Hà thị vẻ mặt đau lòng, gấp gáp dùng khăn tay lau vết bẩn trên mặt Khương Cẩm Nam, giọng phát run.
– Nó không vui, cũng không nên tùy hứng như vậy, nháo hai ngày rồi, hôm này là ngày về nhà, cũng muốn phát cáu? Ta biết nó không muốn gả vào vương phủ, nhưng phải làm sao bây giờ? Đây là Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, chẳng lẽ Khương gia chúng ta còn có thể kháng chỉ sao? Cái nha đầu không có lương tâm này, bình thường ta cũng đâu có bạc đãi nó đâu?
Khương Cẩm Nam còn đang ngẩn người.
Hà thị càng nói càng sinh khí.
– Còn có thị vệ kia, không có mắt sao? Không biết Nam nhi là ca ca ruột của tiểu lục sao? Hắn còn dám động thủ với Nam nhi, sau này mà có cơ hội, ta nhất định phải bảo tiểu lục phạt hắn!
Khương Cẩm Nam chậm rãi hoàn hồn, nhìn Hà thị phẫn uất, khẩn cấp nói.
Khương lão phu nhân giận không thể phát tiết.
– Nếu không có lục nha đầu cho phép, những thị vệ đó làm sao dám động thủ với tiểu ngũ? Những thị vệ kia bị dọa, cũng là lục nha đầu ra lệnh, mấy thị vệ đó chịu nghe lời nó, nó liền vênh mặt lên tận trời sao?
Khương lão phu nhân tức giận dùng sức đập tay lên bàn, Khương Diệu Diệu thấy vậy, chạy nhanh tiến lên dỗ dành.
– Lão phu nhân, lão gia..
Hạ nhân Khương phủ tiến vào bẩm báo:
– Xe ngựa Thần Nam Vương phủ đi đến nhà tam lão gia..
Khương lão phu nhân bỗng nhiên đứng dậy, nhưng đột nhiên hoa mắt chóng mặt, lại ngã xuống ghế dựa.
– Nực cười! Các ngươi ai cũng đừng đi tìm nàng, nàng muốn nháo phải không? Để cho nàng nháo! Để xem rốt cuộc, cuối cùng ai mới là người phải cúi đầu!
Khương lão gia chắp tay sau lưng, nhíu chặt mày nói:
– Tiểu lục thật là càng ngày càng quá đáng! Được rồi, cho nàng thời gian suy nghĩ kỹ! Cơm trưa này ta cùng không ăn nữa, trực tiếp đi đến bến tàu đợi thuyền đi Từ Châu.
* * *
La thị ở phòng bếp bận rộn, Khương Ấu An muốn đến hỗ trợ nhưng bị nàng cấp cự tuyệt.
– Hỗ trợ cái gì, ngươi đợi tam thẩm một chút là xong, mấy năm nay ngươi cũng vất vả rồi..
La thị nói xong, lại xoay chuyện.
– Ngươi hiện tại là Thế tử phi Thần Nam Vương, nên hưởng thụ thật tốt, mau đi ra, phòng bếp khói bụi lắm.
Khương Ấu An bị La thị đẩy khỏi phòng bếp.
Nàng sao lại không biết ý tứ trong câu nói, vất vả trong mấy năm nay là gì.
Nàng ở Khương gia trả giá hết thảy, đều làm tam thúc tam thẩm đau lòng.
Lại không dám nhiều lời, sợ chính mình không còn cao hứng.
– Ấu An, đầu ngươi có vấn đề sao? Ta đã sớm nói rồi, những người của Khương gia đều là bạch nhãn lang, không thích nhìn thấy ngươi, chỉ thích Khương Diệu Diệu thích khóc sướt mướt, nhưng Khương Diệu Diệu đến một ngón tay còn không bằng người! – Khương Dương giọng rất lớn, mới vừa mở miệng, La thị liền từ trong phòng bếp thò đầu ra, mắng hắn hai câu.
– Nhãi ranh, sao lại nói đầu muội muội có vấn đề, có thể nói chuyện tử tế được không vậy?
Khương Ấu An thấy vậy, cười ra tiếng.
Khương Dương nhìn thấy Khương Ấu An cười, cũng cười theo, cười đến sái quai hàm.
– Ca ca, Khương Lạc đâu?
– Chắc nó đang ở trong phòng!
Khương Ấu An đi theo Khương Dương vào nhà.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Khương Lạc mới 6 tuổi ngồi trên mặt đất, trước mặt bày rất nhiều thư tịch.
Khương Lạc ngũ quan cùng Khương Tuyết Dao tương tự, nếu không phải là một nam nhi, nhìn khuôn mặt trắng nõn kia, còn tưởng rằng là tiểu cô nương.
Thấy hai người vào nhà, Khương Lạc không có phản ứng.
– Ấu An, trước khi ngươi xuất giá cũng đã lâu không về nhà. Ngươi không biết đâu, Lạc nhi hiện tại lại nhiều thêm một cái sở thích, chính là đọc sách, nhận biết không được mấy chữ, nhưng ngoại trừ phát ngốc, liền chỉ biết ôm thư.
Cái này Khương Ấu An biết.
Nhưng Khương Lạc cũng không giống lời nói của Khương Dương, không nhận biết được chữ.
Ở kiếp trước, sau khi Khương Ấu An được tam thúc tam thẩm đón về nhà, liền ngoài ý muốn phát hiện Khương Lạc nhận biết được không ít chữ, chỉ là nàng không để ở trong lòng, hiện tại có ký ức, mới biết được những người bị bệnh tự kỷ thường có thiên phú ở một phương diện nào đó.
Khương Lạc là có thiên phú về phương diện học tập.