Mạnh Hạo thì thào. Hắn dù chưa từng thấy thứ này bao giờ, nhưng từng thấy miêu tả trong Ngưng Khí Quyển. Trong thiên địa có linh tuyền, thứ tuyền này không phải là suối nước, mà là một điểm thiên nhiên nơi linh khí phun trào, trên thế gian này không có nhiều, hầu hết đều bị tu sĩ chiếm cứ, và căn cứ theo lượng linh khí tràn ra từ linh tuyền để định mức độ quý giá.
Linh tuyền nơi đây rất nhỏ, đã có dấu hiệu khô kiệt, linh khí tràn ra chỉ nồng đậm hơn bên ngoài một ít, không có mấy tác dụng với Ngưng Khí tầng ba tầng bốn, dẫu sao đã vượt qua tầng ba thì cần rất nhiều linh khí, nên tác dụng rất nhỏ.
Nhưng dù vậy Mạnh Hạo tự biết với mình nơi đây quý báu đến mức khó có thể hình dung, chắc chắn hơn một viên Hạn Linh Đan kia nhiều. Nhận ra điều đó, Mạnh Hạo vui mừng như điên.
Không kịp nghĩ nhiều, Mạnh Hạo lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt thổ nạp. Sau vài canh giờ, linh khí tích lũy nơi đây tan đi hơn nửa, Mạnh Hạo mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời.
– Gần mấy canh giờ đả tọa mà tương đương với chừng một tháng tu hành ngày thường! Tuy nơi đây vì linh khí tích lũy đã một thời gian dài, sau này sẽ không như thế nữa, nhưng với ta thì tốc độ tu hành ở nơi đây chắc chắn nhanh hơn bên ngoài không ít.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, quay qua nhìn vách tường bốn phía, dần phát hiện được xung quanh có những ấn ký mà hắn xem không hiểu.
– Linh khí ở nơi đây có thể tích lũy mà không bị phát tán ra ngoài ắt là do những ấn ký này. Có lẽ Hứa sư tỷ đã dùng phương pháp này để tích lũy linh khí, tiện cho một lần thổ nạp.
Mạnh Hạo trầm tư suy đoán, sắc mặt phấn chấn, lại ở trong đả tọa thổ nạp tiếp.
Một đêm nhanh chóng qua đi, sáng ngày hôm sau khi Mạnh Hạo mở mắt ra, linh khí trong thạch thất đã loãng đi, nhưng có linh tuyền thì chừng một đoạn ngày nữa linh khí nơi đây sẽ lại nồng đậm.
Mạnh Hạo cảm thụ tu vi của mình, đã gần tương đương với tu hành hai tháng.
– Nếu có thể tu luyện như thế này vài lần, ta sẽ đột phá Ngưng Khí tầng một, bước vào Ngưng Khí tầng hai!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lòng hưng phấn. Hắn khát vọng đột phá lên Ngưng Khí tầng hai, vì chỉ có đạt tới tầng hai thì mới có thể thi triển được tiên thuật đầu tiên trong Ngưng Khí Quyển.
Nghĩ tới tiên thuật, Mạnh Hạo rời khỏi thạch thất rồi đóng cửa đá lại như cất trân bảo, chờ linh khí trong đó tích lũy. Hắn quyết định dùng phương pháp mà Hứa sư tỷ từng sử dụng, không phải lúc nào cũng canh giữ trong linh tuyền này, mà chờ nó tích góp từng chút một cũng đủ rồi.
Ngồi trong động phủ, Mạnh Hạo sờ bụng, nghĩ tới mấy ngày không gặp mập mạp, thậm chí hơn nửa tháng rồi chưa ăn món gì, chỉ có vài quả dại, thầm nghĩ từ khi trở thành đệ tử ngoại môn, trái lại còn không được ăn no như đám tạp dịch, trừ phi có đủ linh thạch tới Dưỡng Đan Phường đổi chút linh dược mà nghe nói ăn một viên mấy ngày không đói như Tích Cốc Đan hoặc Ngự Thực Đan, nếu không thì đều phải tự mình nghĩ cách giải quyết cái bụng.
Suy nghĩ một lúc, Mạnh Hạo dứt khoát ra động phủ. Gió núi thổi tới, hắn bước vào trong núi, vừa đi, Mạnh Hạo vừa theo thói quen lấy chiếc gương đồng trong túi trữ vật ra.
Nay hắn đã xác định hắn đã bị vị sư huynh ở Bảo các kia lừa bịp, chiếc gương này chẳng có chút tác dụng nào, hơn nửa tháng nghiên cứu mà hắn chẳng tìm thấy điểm kỳ lạ nào ở chiếc gương này.
Lúc này ngắm nghía nó ở trong tay, vẫn chẳng thấy chút thần kỳ nào.
– Đáng tiếc nửa khối linh thạch trong túi trữ vật, phỏng chừng tới Bảo các đổi bảo bối khác là phải hối lộ chút ít mới được.
Mạnh Hạo giơ tay mò tới túi trữ vật trong lòng, ánh sáng lóe lên, hắn lấy ra nửa khối linh thạch, có chút đau lòng.
Đang hành tẩu thì Mạnh Hạo bỗng ngừng lại, vội ngẩng đầu nhìn núi rừng cách đó không xa, một màu sắc vừa vụt qua nơi đó, tốc độ không nhanh. Mạnh Hạo mắt sáng ngời, với kinh nghiệm bắt gà rừng mấy tháng nay, hắn chắc chắn đó là một con gà rừng.