“Sau đó à…” Đồng nghiệp nọ nhíu mày: “Chẳng biết Lý Minh ăn phải gan hùm mật gấu gì, dám bổ nhào lên người Beta kia, nói có chết thì cùng chết.”
“Chắc Beta kia hầu hạ cậu ta sung sướng lắm!” Alpha cạnh đó cười rộ lên, có vẻ cũng chẳng tốt lành gì: “Cậu cũng thấy rồi mà, Lý Minh nhát như thỏ đế, đến phòng chúng ta còn phải lấy áo bác sĩ Trần bịt mũi nữa kìa.”
Trần Cảnh An không nói gì thêm. Y đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng nên xin phép trưởng khoa về sớm.
Lúc mở cửa, Trần Cảnh An phát hiện căn phòng trống cuối hành lang có người dọn tới. Vốn không định để ý, song y lại nghe thấy một giọng nói khá quen. Người kia như đang làm nũng: “Ôi, anh ngốc quá đi mất.”
Chân y bất giác đi về phía cuối hành lang. Quả nhiên, sau đó y thấy Lý Minh.
Lý Minh cũng hết sức kinh ngạc, “Bác sĩ Trần? Anh ở đây à!”
“Ừ.” Trần Cảnh An cảm thấy họng mình hơi khô rát.
“Thế thì chúng ta là hàng xóm của nhau rồi!” Lý Minh vui vẻ nói: “Giới thiệu với anh nhé, đây là Beta của em.”
Beta kia có vẻ hơi xấu hổ, chào Trần Cảnh An xong thì tiếp tục chuyển đồ đạc vào nhà.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Trần Cảnh An lên tiếng hỏi.
Lý Minh cắn môi, thấy Beta kia không nhìn sang đây mới lén lút đáp lại Trần Cảnh An: “Em bị đuổi ra khỏi nhà.”
Thấy Trần Cảnh An lộ vẻ lo lắng, Lý Minh an ủi: “Không sao đâu bác sĩ Trần, mẹ em thương em lắm, chẳng lâu nữa em sẽ lại trở về thôi.”
Trần Cảnh An nắm tay cậu, nói: “Có việc gì cần giúp đỡ, cậu có thể tới tìm tôi.”