“Cũng tại cô ta dở chứng điên điên khùng khùng, chữa trị không được nên người chồng mới tái hôn đó!”
“Ài, số khổ thật!”
Tuy rằng cõi lòng đã sớm chết lặng, nhưng nghe đến đây, lòng của Khúc Lệ San vẫn bất giác bị nhói một cái. Thì ra, hôm nay là lễ đính hôn của Lục Triết Tần và Khúc Linh San, cô còn chưa ly hôn với người đàn ông, ấy vậy mà anh ta không chờ đợi được ngay lập tức muốn kết hôn với người khác cũng chỉ vì cô ta mang thai với anh ta sao. Chẳng lẽ hắn có suy nghĩ muốn Khúc Lệ San sống chung chồng với chị gái mình suốt quãng đời còn lại sao?
Như vậy là đang trùng hôn đó!
Nhưng giờ phút này, Khúc Lệ San không quản được nhiều việc liên quan đến anh ta và chị gái mình nữa. Thứ cô cần lúc này là con trai của mình! Cô tin chắc những gì bọn họ nói đều là giả dối, con cô nhất định còn sống! Nếu như Khúc Linh San độc ác ra tay với con trai cô, cô ta nhất định sẽ bị quy vào tội phạm, sẽ bị đưa ra toà chứ không thanh thơi lêu lổng sống qua ngày như vậy.
Cô bây giờ muốn đi tìm Khúc Linh San để đồ lại con! Phải đòi bằng được, giành bằng được quyền nuôi con.
Suốt chặng đường đi toàn thân Mộc Trà lảo đảo không ngừng va chạm những người xung quanh. Mãi sau cô mới sực nhớ ra Khúc Linh San hiện tại chỉ có ở trong phòng hoá trang, cô không chần chừ thêm giây phút nào, nhanh chóng đến đó tìm cô ta.
Khúc Linh San mặc một bộ váy lụa màu trắng, thoạt nhìn qua rất rung động lòng người, hệt như là ánh trăng sáng tỏ trên nền trời tối âm u.
Khúc Lệ San gặp kẻ thù trong lòng cô sinh cạnh tranh, căm phẫn vô cùng. Cô giống như hoá điên mà bổ nhào về phía Khúc Linh San. Cô ta không kịp phản ứng lại bị Khúc Lệ San đè lên người, cổ bị cô bóp chặt lại.
“Con tôi đâu rồi! Mau trả con lại cho tôi!”
Khúc Linh San cứng đầu, đối mặt với nguy hiểm mà cô ta vẫn dửng dưng, không hề nào núm.
“Đứa con nào? Lệ San, mày lại đột phát bệnh điên dở của mày hả? Mày nghe không hiểu tiếng người sao? Nó đã chết rồi! Xác nó tao sai người giúp việc chặt thành từng mảnh đem đi ninh với cháo cho mày ăn dưỡng bệnh rồi, mày không nhớ gì sao?”
Trái tim của Khúc Lệ San lập tức bị xé thành từng mảnh vụn, tròng mắt đỏ bừng, tựa như một con dã thú, lực tay siết chặt lấy cổ của cô ta.
Nhưng vết thương của cô vừa mới phục hồi, sức lực của cô đương nhiên không chống lại được một người đàn bà khoẻ mạnh đầy mưu kế thâm hiểm kia.
Khúc Linh San một tay dứt khoát bẻ ngược tay cô lại, hất cô ra khỏi người mình, sau đó xách váy đứng dậy. Từ trên cao, Khúc Linh San giương mắt nhìn cô đang nằm sõng soài trên mặt đất, nở một nụ cười khiêu khích.
“Chỉ là cái xác sống dở chết dở mà đòi ra tay với tao sao?”
“Khúc Linh San! Cô không vì con mình mà tích đức cho nó sao? Sao cô có thể độc ác như vậy?”
Khúc Linh San chỉ là nhếch miệng mỉm cười, thân trên cúi thấp xuống vươn một tay ra túm lấy mái tóc rối của cô, giật ngược về phía sau làm cho mặt cô ngửa lên trời, đối diện với mặt cô ta:
“Tại sao tao phải tích đức cho con cháu tao? Ý mày nói là đứa bé trong bụng tao hả? Haha, tao vốn cũng không có ý định giữ lại đứa bé này!”
Khúc Lệ San không thể tin nổi mà giương mắt nhìn cô ta. Không ngờ trên đời này lại có một người mẹ lại hất hỉu con của mình.
Cô không hiểu những gì mà Khúc Linh San đang nói. Khúc Lệ San bị cô ta kéo ra khỏi phòng hoá trang, lôi cô đến gần phía cầu thang, mở miệng thách thức với cô:
“Mày có dám chơi với tao một ván không?”
“Chị lại dở trò đê tiện gì đây?”
Khúc Lệ San giãy giụa, tìm cách phản kháng lại.
“Mày thử đoán xem! Tao cũng chả ngán mọi cuộc chơi nào!”
Nói xong không kịp để cho Khúc Lệ San phản ứng lại, cô ta nắm chặt lấy tay cô, ngả lưng ra phía cầu thang sau đó thả tay cô ra, miệng không ngừng rống lên.
“A, Lục Triết Tần… cứu em… cứu em Lục Triết Tần… á á…”
Đợi đến khi hoàn hồn lại, Khúc Lệ San đứng chôn chân tại chỗ, giương mắt nhìn ả ta ngã lộn nhào mười ba bậc cầu thang.
Lục Triết Tần nghe tiếng hét của ả ta ngay lập tức chạy đến, nhìn thấy Khúc Lệ San đang đứng đờ người ngây đó, mà dưới cầu thang Khúc Linh San nằm sõng soài trên mặt đất, máu trắng vương màu máu đỏ.