“Lâm công công, đây là lòng thành của tiểu nữ tử. Công công không nhận là không được.”
Bộ dạng vừa kiên quyết vừa chân thành làm cho Lâm công công hài lòng không thôi.
Xem như một nữ tử vượt qua sóng gió trưởng thành hơn rồi.
“Vậy thì lão nô cảm tạ. Cũng xin phép cáo từ.”
“Lâm công công đi thong thả.”
Hạ Uyển Đồng cũng không giữ lão hồ ly này ở lại, cười đưa Lâm công công ra tới cửa.
Lâm công công vừa khuất bóng.
Nàng đã quay vào, nói với quản gia vương phủ.
“Quà này ta nhận, ngày khác sẽ gửi quà cảm tạ tới vương phủ.”
“Ta cũng có chút trà nước, các người nhận đi đường đừng ngại. Dù sao cũng xem như chủ tử ban thưởng, không có gì phải lo lắng.”
Tuy là vẫn đưa bạc, nhưng thái độ khác hẳn đối với Lâm công công.
Vẫn là có con mắt nhìn.
Quản gia vương phủ cười híp mắt dạ vâng rồi rời đi.
“Các người từ bây giờ là gia nhân của Hạ phủ ta. Ta biết các người vẫn có nhiệm vụ từ Hàn vương, nhưng nên nhớ, chỉ cần không uy hiếp tới lợi ích của ta, không ảnh hưởng tới việc của ta. Mọi chuyện cứ thế hầu hạ.”
“Nếu có kẻ nào mang lòng làm hại ta… các người đừng trách thủ đoạn của ta tàn độc.”
Hạ Uyển Đồng nói xong, gia nhân đồng loạt cúi đầu.
“Chúng nô tài nhớ rõ. Không dám làm sai.”
Một nô tài lanh lẹ bước lên quỳ xuống cúi đầu.
“Mong Huyện Chúa minh giám, vương gia mục đích là muốn bảo vệ người nên mới tặng chúng nô tài tới người, ngoài ra không có mục đích khác.”
Nhìn tên nô tài kia, đủ kính cẩn, đủ thông minh.
“Tốt nhất là như vậy.”
Thái độ của Hạ Uyển Đồng thay đổi nhanh chóng, đám nô tài đều là người có mắt nhìn.
Họ hiểu chủ nhân này không đơn giản, bổn phận của họ cứ làm tròn là được.
“Lý ma ma, người đi an bài cho bọn họ.”
“Ngươi… tên gì?”
Hạ Uyển Đồng nhìn tên nô tài vừa rồi hỏi.
“Nô tài tên Tiểu An.”
“Tiểu An? Ngươi đi lấy thông tin từng người ở đây cho ta, sau đó đưa đầy đủ cho Lý ma ma.”
“Nô tài đi làm ngay.”
Tiểu An nhanh chóng về hàng, đi theo Lý ma ma.
Hạ Uyển Đồng hơi thất thần, muốn sắp xếp lại các chuỗi ký ức.
Dường như linh hồn của cô dung nạp với cơ thể của nguyên chủ quá nhanh, mọi thứ cứ như là thuận lý thành chương.
Nàng không có chút nào cảm giác khó khăn trong việc xưng hô với mọi người ở đây, cứ như nàng ở đây lâu rồi vậy.
Điều này không phải quá lạ sao?
“Hoàng hậu khẩu dụ.”
Còn chưa kịp trấn tĩnh thì đã có giọng một giọng the thé chanh chua khác vang lên.
Có để cho nàng yên không nhỉ, quả thật cửa chính không có người trông ai cũng có thể vào được mà.
“Hạ Uyển Đồng xin chào công công.”
Hạ Uyển Đồng nhún người như tiếp khẩu dụ.
“Mừng Huyện Chúa tấn phong, Hoàng hậu nương nương có chút ban thưởng, chúc mừng Huyện Chúa.”
“Ngoài ra, Hoàng hậu còn muốn truyền Huyện Chúa vào cung một chuyến, muốn quan tâm Huyện Chúa một chút.”
Từ công công là tâm phúc bên người Hoàng hậu, lại là người nhìn thấy Đại hoàng tử lớn lên.
Tất nhiên ông ta không hề thích Hạ Uyển Đồng, thái độ cũng có chút bất kính như ra lệnh.
“Từ công công cũng biết, ta vừa mới qua kinh hách, cả người còn mang bệnh, có lẽ nhiễm phong hàn rồi. Sợ là không nên diện kiến phượng nhan, nếu lây dính bệnh cho nương nương thì…”
Hạ Uyển Đồng không chỉ ho khan mà còn tỏ ra sợ hãi yếu đuối.
Mà Từ công công cũng không nể mặt.
“Phụng mệnh nương nương, đây là nương nương từ ái, cho nên mong Huyện Chúa đừng phụ tấm lòng này của nương nương.”
Nhìn qua cũng biết Từ công công này là đang làm khó Hạ Uyển Đồng.