Hình Vân khịt mũi, đoạt lấy cái hộp trên tay Tiểu Triệu, bước vào thang máy.
Thang máy xuống lầu, lúc này thang máy dừng trước tầng công ty Lục Nghiêm.
Hình Vân sải chân bước vào văn phòng Lục Nghiêm, hôm nay chính là ngày mà Hình Vân hắn rửa mối hận mà!
Khó khăn lắm mới có người bằng lòng mang cơm cho hắn, hắn phải để cho Lục Nghiêm chống mắt lên coi, hắn cũng có hộp bento của mình đó!
Lúc Hình Vân bước vào phòng làm việc của Lục Nghiêm, Lục Nghiêm vừa mở hộp cơm của mình ra.
Lục Nghiêm: “?”
Hình Vân: “Tìm cậu bàn công việc.”
“Cậu cầm là… tư liệu à?” Lục Nghiêm nhìn về phía chiếc hộp lớn trên tay Hình Vân.
Bento mà Tiết Doanh Song chuẩn bị cho Hình Vân không giống với những người khác, bento của người ta đều đựng trong một túi xách nhỏ, mà Tiết Doanh Song lại chuẩn bị một thùng giấy lớn.
Lúc này Hình Vân mới chú ý tới, hình như bento của hắn không tầm thường đâu.
Không chỉ kích cỡ không tầm thường, hình như mơ hồ còn phát sáng… Mặc kệ, Hình Vân đặt thùng giấy lên trên bàn Lục Nghiêm, mình thì kéo ghế ngồi xuống.
Lục Nghiêm cũng cảm thấy trong rương đựng không phải là tài liệu, thò đầu qua nhìn.
Hình Vân thấy hắn ta hiếu kỳ, hừ hừ một cách đầy đắc ý, sau đó mở thùng giấy ra.
Lập tức, khói trắng tràn ngập phòng làm việc, trong tiên khí lượn lờ, bắn ra ánh đèn neon bảy màu!
Hình Vân ft. Lục Nghiêm: “???”
Ánh đèn xoay vòng đầy màu sắc, theo chiều kim đồng hồ, ngược chiều kim đồng hồ, nhấp nháy đan xen… loại nào cũng có, chiếu đến nỗi người ta hoa cả mắt.
Hình Vân đội ánh sáng như sắp được phi thăng, lấy đồ trong thùng giấy ra.
(~ vừa edit vừa nghĩ đến hình ảnh Phật tổ =))))
Hóa ra thứ phát sáng là một cái nồi có nắp, trên nắp nồi còn được dán đèn màu, không ngừng xoay tròn phát ra ánh sáng, còn khói trắng tỏa ra là đến từ miếng nước đá khô được đặt dưới đáy hộp.
Dưới đáy nồi, còn có một cái bếp gas mini.
Ngoài ra, trong thùng giấy còn chuẩn bị mấy hộp bento khác, hộp lớn hộp nhỏ chất đầy bàn Lục Nghiêm.
Lục Nghiêm: “Bữa trưa này của cậu… khá phô trương nha.”
Hình Vân: “… … Ừ.”
Hình Vân hiểu được đại khái, Tiết Doanh Song đã giúp hắn chuẩn bị một nồi lẩu một người.
Trong lòng Hình Vân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại cũng không biết nên nói thế nào, bình thường hắn bàn chuyện làm ăn thì miệng mồm lưu loát, mắng người cũng như súng liên thanh, lúc này lại im lặng như gà.
Hắn im lặng đặt nồi lên trên bếp, bật lửa.
Sau đó mở cái nắp nồi đang sáng lấp lánh.
Mở nắp nồi ra, liền nghe thấy một giọng nam hiên ngang, hùng hồn nói: “Nhiệt liệt chúc mừng! Thành tích công ty XX lại tăng thêm một tầm cao mới! Hình Vân được chọn là doanh nhân trẻ xuất sắc ở thành phố A! Bước lên đỉnh cao! Vinh quang phi phàm!”
Hình Vân ft. Lục Nghiêm: “???”
Lục Nghiêm: “… Chúc mừng.”
Hình Vân đang cầm nắp nồi: “… …”
Âm thanh kia không ngừng lặp lại, hoá ra là âm thanh phát ra từ một linh kiện nhỏ dán trên nắp nồi.
Hình Vân yên lặng đậy nắp nồi lại, âm thanh cũng dừng lại.
Nhưng mà nhận thấy như thế thì không có thể ăn cơm được nữa, vì vậy lại mở nắp nồi ra.
“Nhiệt liệt chúc mừng! Thành tích công ty XX lại tăng thêm một tầm cao mới! Hình Vân được chọn là doanh nhân trẻ xuất sắc ở thành phố A! Bước lên đỉnh cao! Vinh quang phi phàm!”
Hình Vân lại đậy nắp nồi lại.
Suy nghĩ một chút lại mở nắp nồi ra.
“Nhiệt liệt chúc mừng! Thành tích công ty XX lại tăng thêm một tầm cao mới! Hình Vân được chọn là doanh nhân trẻ xuất sắc ở thành phố A! Bước lên đỉnh cao! Vinh quang phi phàm!”
Lại đậy lại.
Lục Nghiêm: “Cậu mau ăn đi.”
Hình Vân: “… Ờ.”
Cuối cùng Hình Vân tháo linh kiện ra, cái nắp nồi mới biến lại thành một cái nắp nồi đơn thuần chỉ biết phát ra hào quang bảy màu.
Hào quang quá chói mắt, suýt nữa Hình Vân được siêu độ luôn.
Hắn đội lấy hào quang bảy màu bật lửa lên, nồi lẩu thơm lừng mùi bơ bắt đầu bốc khói nghi ngút.
Trong những hộp lớn khác cũng chia nhau ra đựng rau xanh, nấm, thịt và thịt viên, mà trong hộp nhỏ thì chia nhau ra đựng mì sợi, nước chấm, trứng gà, hoa quả, còn chuẩn bị thêm một bình trà lạnh.
Bởi vì được nước đá khô làm lạnh, nên mỗi một nguyên liệu đều phả ra khí lạnh, vô cùng tươi rói.
Mà trong thùng giấy còn có một tấm thiệp nhỏ viết tay, trên thiệp nhắc nhở Hình Vân từng món nên nhúng lẩu trong thời gian bao lâu, phía dưới cùng còn vẽ một hình người xấu không chịu nổi. (1)
Quả là một bữa cơm vừa có đặc sắc, lại nổi bật phong cách cá nhân, còn hương vị của sự quan tâm.
Hình Vân cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại, hít không được, mà thở ra cũng không xong.
Lục Nghiêm nói: “Làm cái này cũng rất tốn công nhỉ?”
Hình Vân nghe được câu này, thoáng cái lại vui vẻ. Hắn trả lời một câu “Cũng tạm thôi” thật trôi chảy, mặt mày lại không giấu được sự vui mừng.
Hình Vân dựa theo chỉ dẫn trong tấm thiệp bắt đầu bỏ nguyên liệu vào.
Thịt bò thăn vừa nhúng xong không cần dùng thêm bất cứ nước chấm nào cho vào trong miệng, vào miệng liền tan. Lòng bò nấu lâu không nát, ăn vào giòn tan.
Ăn nhiều thịt rồi, thì ăn chút cải thảo cho đã ngán, lại nhúng thêm mấy loại nấm. Nấm thể quả thơm ngon, ăn vào còn ngon hơn cả thịt.
Tiếp đó là tôm xay, tôm xay là do Tiết Doanh Song tự làm, vừa làm nóng một chút, lập tức màu sắc đã thành màu hồng tươi non, lại chấm thêm chút nước sốt đặc chế, mùi vị thơm ngọt lại dai ngon.
Lúc này, khoai tây cắt lát đã cho vào nồi từ trước cũng đã được nước lẩu nấu cho mềm, vào miệng lập tức đã tan.
“Ôi chao, cậu hết đồ ăn rồi hả? Sao mà được!” Hình Vân thấy cơm Lục Nghiêm sắp ăn xong, tốt bụng vô cùng, “Tôi nhúng cho cậu tiết vịt nha, tiết vịt này rất mềm đó! Ăn đồ nóng hổi mới ra lò nè ha, đừng cứ mãi ăn đồ để nguội chứ!”
Lục Nghiêm: “…”
Ăn cái lẩu thôi mà, cần gì trở nên quái gở như vậy, tại sao chớ?
Lục Nghiêm nhìn Hình Vân, nghĩ thầm có lẽ quan hệ hợp tác đến đây xong rồi.
Hai người cuối cùng vẫn cùng nhau ăn lẩu.
Một bữa cơm trưa hai người ăn hết hai tiếng đồng hồ, Hình Vân ăn no thỏa mãn rồi, lại đột nhiên phát hiện có gì có sai sai.
Toi rồi!
Quên chụp ảnh rồi! Hắn phải khoe làm sao chứ!
Nhìn một vòng, chén dĩa bừa bộn, cũng chỉ có thể chụp lại cái nắp nồi phát sáng. Hình Vân canh trái, canh phải điều chỉnh góc độ chụp nắp nồi, Lục Nghiêm ở bên cạnh nói: “Ai vậy làm cho cậu vậy?”
“Đây là…” Hình Vân đang muốn trả lời, bỗng chốc lại ngắt ngứ.
Hắn phải nói thế nào?
Nhóc thế thân mà tôi tìm được? Tiểu tình nhân?
Nói trợ lý cũng không đúng, hắn không phải là người sẽ để trợ lý giúp hắn xử lý những công việc cá nhân này. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng đành phải cười hề hề.
Mạch não của hắn lại không được “ăn khớp” cho lắm với Lục Nghiêm, Lục Nghiêm cho là hắn xấu hổ, lại nói: “Hoá ra là yêu đương rồi, hèn chi cậu cho người ta một cảm giác không giống với trước đây, những người khác gặp cậu cũng nói vừa nhìn cậu đúng là đang yêu.”
Hình Vân: “???”
Lục Nghiêm không phải người hay nhiều chuyện, nói biết chỗ dừng, không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà mấy câu nói ấy đã đủ làm cho Hình Vân mê hoặc.
Yêu đương? Hắn đang yêu? Mọi người cảm thấy hắn đang yêu?
Mù hết hả?
Sao hắn có thể đang yêu chứ!
Hắn cũng không thèm yêu.
* Chú thích:
(1) Hình người của TDS vẽ:v
