“Cậu nên nhớ tớ đi xe điện, nhanh hơn xe đạp các cậu nhiều, dù muộn cũng không đáng kể, nhà tớ không xa trường lắm đâu.”
Hải Yến là con cưng trong gia đình được bố mẹ chiều chuộng hết mức, dù nhà không xa trường lắm nhưng vẫn đi xe điện, tuy vậy cô nàng này lại không mắc bệnh tiểu thư một chút nào. Cẩm Anh quen cô ấy hồi cấp hai khi giáo viên chủ nhiệm vô tình xếp hai người họ ngồi chung bàn. Lúc đầu cả hai đều im lặng ai làm việc người nấy, chỉ ngồi cùng bàn nhưng không liên quan gì đến nhau. Mối quan hệ của bọn họ bắt đầu nảy nở khi Cẩm Anh giúp Hải Yến trong một bài kiểm tra vì thấy cô ấy cứ loay hoay mãi, kết quả cả hai người suýt nữa bị giáo viên đánh dấu bài. Về sau cô mới biết Hải Yến kém nhất và cũng ghét nhất môn Tiếng Anh, trong khi cô thì ngược lại.
Tiếp xúc với Hải Yến lâu dần cô nhận ra tính cách cô nàng này rất thẳng thắn, đôi khi dễ gây mất lòng người khác. Nhưng cô lại thích kiểu người như vậy, đôi khi nói thẳng ra còn hơn cứ kìm nén trong lòng, ghét nhưng phải giả bộ thích, rất mệt mỏi. Có những người đeo lên mặt quá nhiều lớp mặt nạ đến nỗi họ không còn nhận ra chính bản thân mình nữa. Tuy vậy Cẩm Anh vẫn phải nhắc nhở Hải Yến tiết chế theo từng hoàn cảnh nên cũng đỡ hơn phần nào.
Hai người im lặng một hồi, bỗng nhiên Hải Yến hỏi: “Đúng rồi, cậu mất xe lâu chưa?”
. Truyện Đông Phương
Cẩm Anh linh cảm có chuyện không ổn nhưng vẫn đáp: “Mới sáng nay thôi.”
Thực ra là mất từ tối hôm qua.
“Vậy cậu đến trường kiểu gì?”
Tim Cẩm Anh đập thình thịch, cô biết ngay sẽ có chuyện mà.
“Tớ… đi bộ.” Cô khóc không ra nước mắt đáp.
Nhật An, xin lỗi cậu, ngàn lần xin lỗi cậu!
Hải Yến tưởng tượng ra cảnh một cô gái nhỏ nhắn như Cẩm Anh phải đi bộ đến trường vì bị cướp xe, trông đến tội nghiệp. Cô ấy không biết rằng ngay lúc này Cẩm Anh đang lẩm bẩm một ngàn lần lời xin lỗi tới thiếu niên “côn đồ” Nhật An.
“Vậy từ mai tớ chở cậu đi học nhé.”
Cẩm Anh vẫn đang tự sám hối trong lòng, ngơ ngác đáp: “Nhưng mà…”
“Không cần phải nói gì cả, cùng lắm tớ sẽ đến sớm đợi ở đầu ngõ nhà cậu, bố mẹ cậu sẽ không biết đâu. Còn cậu chỉ việc nói với cô chú là cho bạn mượn xe, có chuyện gì tớ sẽ gánh vác hết.”
Hai người đi chầm chậm, lời của Hải Yến vang lên lọt vào tai cô rõ từng chữ. Cẩm Anh cảm thấy kiếp trước có lẽ cô đã giải cứu cả thế giới nên kiếp này mới có thể gặp được một người bạn tốt như vậy.
“Nếu thế cậu phải dậy sớm lắm đó.”
“Bình thường tớ vẫn quen dậy sớm mà.”
Thực ra Cẩm Anh biết, cô ấy chẳng đến sớm hơn Nhật An là bao.
“Để tớ suy nghĩ đã, có gì nhắn tin cho cậu sau.”
“Tớ đã bảo…”
Cẩm Anh quyết định chặn họng cô nàng bằng một cái ôm vòng qua eo: “Đừng nói gì cả.”