Buổi chiều, khi công việc đã hoàn tất, Thẩm Như vội tạm biệt mọi người rồi mau chóng tan ca. Trở về biệt thự riêng tắm rửa xong xuôi, cô đợi anh dưới phòng khách. Thấy anh vừa bước vào nhà đã liếc xéo anh.
– Mẹ gọi cho anh chưa?
– Đi thôi.
Anh bước thẳng xuống gara, Thẩm Như cũng nhanh chóng đi theo sau anh. Dặn dò dì Giai Giai đóng cửa cẩn thận rồi phóng xe thẳng tới Lục gia. Dừng xe trước sân nhà, Hạo Thiên nghiêng người qua cô khẽ hôn lên đôi môi đang hờn dỗi kia.
– Còn giận chuyện lúc chiều à?
Thẩm Như không quan tâm anh mở cửa bước xuống xe. Hạo Thiên cũng nhanh chóng bước xuống chạy tới bên cô nắm tay lại.
– Em tính cứ như vậy bước vào sao?
Thẩm Như cắn chặt răng nắm lấy tay anh cùng bước vào. Cúi chào ông nội cùng ba mẹ rồi ngồi xuống sofa. Ông nội Lục thấy anh và cô liền vui vẻ đến mức cười lớn.
– Sao hai đứa đi làm sớm vậy? Vừa kết hôn đã đi làm, như vậy không kiệt sức chứ?
– Tại ở nhà con cũng không biết làm gì nên có nói với Hạo Thiên là muốn đi làm. Nên tụi con quyết định đi làm cùng nhau luôn ạ.
– Hạo Thiên, con đồng ý luôn sao?
Anh nhìn qua với ánh mắt ấm áp đầy ôn nhu. Nhưng chứa sâu trong đó là sự khinh thường không thôi. Cô đùng đùng đòi đi làm, bây giờ lại giở giọng như thể là cùng anh bàn bạc vậy.
– Tại con nghe lời vợ mà ông nội.
Cả Lục gia nhanh chóng bật cười lớn. Thẩm Như nhìn anh như lời muốn cảm tạ ơn cứu vớt. Ông nội Lục nhìn hai đứa cháu của mình hạnh phúc mà vui vẻ. Tuổi già thật mong chỉ nhìn thấy cảnh con cháu hạnh phúc, ấm êm.
– Được rồi, hai đứa mau mau vào trong. Cơm canh nguội hết rồi haha.
Cả đại gia đình lớn ngồi cùng nhau trên một bàn cơm. Hạo Thiên đưa đũa gắp thịt vào chén cô như thể anh vốn là người biết ân cần, quan tâm vậy. Quả nhiên là một màn diễn quá xuất chúng và nhân vật chính dĩ nhiên là anh. Đợi khi cả nhà đã rời khỏi bàn ăn ra bàn khách. Thẩm Như liền nhìn anh nhếch mép vỗ tay.
– Anh diễn hay thật đấy, ông nội có khi sẽ xem xét đưa anh giấy tờ tập đoàn để làm chủ sớm thì sao nhỉ?
– Thì chẳng phải em sẽ rời sớm khỏi tôi hơn sao?
– Cũng hay đấy chồng yêu.
Bất ngờ điện thoại anh trên bàn đổ chuông, Thẩm Như liếc nhìn qua thấy tên danh bạ Liễu Thanh liền cười nhẹ. Cô đứng dậy không mấy quan tâm.
– Tình nhân của anh gọi kìa chồng yêu, có khi đêm nay muốn anh “phục vụ chăn gối” thì sao?
– Em quan tâm đến việc tôi “phục vụ chăn gối” cho ai à?
– Đừng tự tin quá, tôi chỉ muốn được thoải mái ngủ một mình trên chiếc giường rộng lớn thôi.
Nói rồi cô bỏ ra ngoài, Hạo Thiên ngồi đó không khỏi khó chịu. Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đành bắt máy khi hồi chuông liên tục vang lên.
– Có chuyện gì vậy?
“Anh à, em nhớ anh quá đây nè.”
– Được rồi, anh chuyển khoản cho em. Hôm nay em tự đi chơi một mình đi, anh đang nhà lớn.
“Nhưng em nhớ anh mà.”
– Yên phận và nhận tiền!
Tắt máy anh lập tức chuyển khoản 5 triệu vào tài khoản Liễu Thanh rồi bước ra ngoài với bộ mặt hài lòng, vui vẻ và hạnh phúc bên cô.