“Sao cậu có thể nhìn thấy chúng sao? Cậu cũng có đôi mắt âm dương à? Cậu là pháp sư hay sao mà mang thanh kiếm ấy theo bên mình? Bộ cậu là dũng sĩ diệt ma hả?”
“Dũng sĩ diệt ma. Tên hay ghê.”, Uy cười rộ lên.
Lúc này, nhờ ánh đèn xe chiếu sáng cả con đường, Trúc Chi mới kịp nhìn kĩ Uy, một vẻ đẹp ma mị (vừa vô cùng cuốn hút có cảm giác gây nghiện; lại vừa có cảm giác ghê rợn, lạnh lẽo bao trùm). Nhìn lông mi cong cong của cậu ta, Trúc Chi vô cùng ghen tức. Đôi môi hình trái tim, mỗi lần hé nụ cười, tim của Trúc Chi đột nhiên xao xuyến.
“Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh” mà đại thi hào Nguyễn Du diễn tả vẻ đẹp của Thúy Kiều, Trúc Chi cũng xin mạn phép dùng câu thơ này nói về vẻ đẹp của cậu ấy.
“Mặt tôi dính gì sao?”
“Đẹp. Rất đẹp”, Trúc Chi buộc miêng, “Tôi chưa từng thấy vẻ đẹp nào ma mị hơn cậu.”
Nhất Uy tăng tốc. Hắn ghét nghe người khác nói về vẻ đẹp của hắn. Hắn thật sự không thích cái cách người khác nhìn chằm chằm vào mình như một vật thể lạ. Hắn ghét luôn cả khuôn mặt này. Giá như hắn có thể rạch một đường dài trên nó thì hay rồi.
“Đợi tôi với”
Trúc Chi hấp tấp. Cô vấp phải cục đá bên đường, mất thăng bằng. Khi bình tĩnh lại, đã thấy tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay của Uy. Hắn kéo cô về phía hắn, ôm chặt. Trúc Chi có thể cảm nhận trái tim của hắn đang đập nhanh; ngay cả bản thân cô cũng không thể kiềm nén cảm xúc, mặt đỏ lên. Đây là người con trai thứ hia cô có tiếp xúc gần gủi (sau Huyết Yêu). Nhưng sao cảm giác lại khác nhau? Cậu ấy khiến trái tim của cô nóng lên, có cái gì nhột nhột trong lòng, rất khó hiểu.
Nhất Uy buông cô gái ra, không nói gì, tiếp tục đi, chỉ khác một chút, dường như bước chân bước chậm hơn như đang đợi cô gái bên cạnh đi cùng.
“Vậy rút cuộc cậu chưa nói cho tôi biết cậu là ai?”
“Pháp sư trừ tà.”, Uy đứng lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Chi, “Cả dòng họ đều theo nghề pháp sư. Tôi có thể nhìn thấy ma. Tôi cũng có thể tiêu diệt chúng. Chỉ là không có giỏi thôi.”
“Tôi thấy cậu đánh đấm cũng giỏi mà. Đâu có như tôi. Tôi chỉ biết mấy chiêu tự vệ thôi. Nếu có dịp gặp lại, cậu tập cho tôi mấy thế tấn công nhé. Nếu có gặp ma tôi cũng tự mình đối phó được.”
“Cây trâm đó cô có thể đưa cho tôi xem được không?”, thấy Trúc Chi chần chừ, Uy xua tay, “Thôi bỏ đi.”
“Xem một chút cũng không sao.”
“Vật này cô lấy ở đâu?”, Uy ngấm nghía cây trâm rất kĩ, “Tôi có đọc trong một cuốn sách về cây trâm này, chất liệu bằng đồng nguyên chất, được rèn bởi sáu vị thần, có tẩm máu rồng. Rất hiếm. Tôi tự hỏi cô đã tìm thấy nó ở đâu. Nhìn hoa văn hình rồng xem nè, được khắc vô cùng điêu luyện.”
“Tôi được một người bạn cho mượn để phòng thân.”
“Sao cô có thể thấy được ma nhỉ? Dòng tộc của cô cũng là pháp sư sao?”
“Tôi sinh ra đã có thể thấy được chúng rồi.”
“Rất hiếm.”, Uy trả lại cây trâm, rồi rời đi.
Nhất Uy đội nón trùm kín gương mặt lại. Trúc Chi cũng có thể hiểu được. Hắn ra ngoài với khuôn mặt ma mị cũng khổ cho hắn và cho cả những người nhìn thấy hắn. Mọi người chắc cũng như cô nhìn chằm chằm vào hắn suốt. Hắn chắc khó chịu lắm.
Cô không dám mở lời hỏi xem hắn ở đâu, làm gì, làm sao có thể liên lạc với hắn một lần nữa. Những người đàn ông Trúc Chi gặp từ hắn cho đến Huyết Yêu ai cũng mang bộ mặt lạnh lùng. Làm như cả thế gian này thiếu nợ họ không bằng. May mà cái tên này tóc đen, chứ tóc màu đỏ nữa, Trúc Chi liệu mà chạy xa.
“Ngân Chi.”, Tuấn TÚ nói nhỏ, “Sao? Thằng ấy bị gì? Anh thấy em có vẻ thân thiết với thằng ấy lắm. Lúc nảy, đốt lửa làm gì thế?”
“Xua đuổi tà ma. Anh tin không?”
“Thằng ấy nói thế mà em cũng làm theo sao? May mà ở đây đường vắng. Nếu lỡ gần nhà dân hay gần rừng là hai anh em mình vào tù chơi với chuột đó.”
“Em giả bộ thì phải giả bộ cho trót chứ. Anh không thấy nhờ vậy mà hắn theo em lên xe sao?”
Tú gật gù đồng ý và không nghi ngờ gì thêm nữa.
Nhất Uy hoàn toàn không biết mình là chủ đề bàn tán của hai anh em họ. Nếu biết chắc hắn giết luôn cả hai người vì dám nói một người vừa cứu mạng mình bị tâm thần.
Em bé trên xe đã ngưng khóc. Nó nằm trong lòng mẹ ngủ say sưa. Người phụ nữ cầm tay Tuấn Tú cảm ơn rối rít.
“May mà có cậu. Nếu không cô cũng không biết làm sao”
“Chuyện nhỏ thôi. Bây giờ chuyện cần làm là lái xe lên thành phố. Chú tài xé có vẻ chạy mất rồi. Không biết khi nào mới trở lại. Chúng ta không thể cứ ngồi đây chờ chú ấy. Đáng nói hơn, chẳng ai trong chúng ta có bằng lái xe. Xem ra lại cứ phải ngủ lại một đêm ở đây. Mai bắt xe khác về thành phố thôi.”
“Đành phải làm vậy thôi”, Nhất Uy lên tiếng, “Chia ca ra canh đi. Tôi sẽ canh ca đầu. Mọi người cứ ngủ một chút đi”
“Vậy cũng được. Anh sẽ canh ca tiếp theo. Chú nhớ gọi anh dậy đấy.”
“Mọi người mang cái này bên người.”, Nhất Uy đưa cho mỗi người một lá bùa ngủ sắc, “Đây có thể trừ tà mà. Cứ giữ bên mình. Không thừa đâu. Thời điểm này, ma quỷ có thể xuất hiện lần nữa. Chỉ có mặt trời lên mới cứu được chúng ta. Tôi nhấn mạnh một lần nữa: không nên rời lá bùa nửa bước.”
Tuấn Tú liếc nhìn Trúc Chi, ra hiệu “Thằng này không được bình thường.”
“Anh cứ giả vờ nghe lời cho hắn yên tâm đi, cứ nhét vào túi cũng không mất mát gì. Ngày mai, mình đâu còn gặp hắn nữa đâu.”, Trúc Chi thì thầm.
Nhất Uy bước ra xe, rắc cái gì đó màu đen quanh xe. Trúc Chi vô cùng tò mò. Cô muốn chạy xuống hỏi thẳng mặt hắn nhưng bị thằng anh ngăn lại.
“Em tính làm gì nữa?”
“Em xem thằng ấy làm gì. Anh cứ yên tâm đi. Nó mà dám làm gì em, em giết nó.”
“Ha ha”, Tuấn Tú cười lớn.
Trúc Chi chạy kề kề Nhất Uy bắt chuyện:
“Nè.. Cậu tính làm gì thế?”
“Nhìn con không biết sao? Đây là tro phật có tác dụng xua đuổi ma quỷ. Tôi rắc nó xung quanh xe để bảo vệ người không có khả năng tự vệ với thứ âm linh.”
Trúc Chi im lặng quan sát hắn, thầm nghĩ “Người vừa đẹp trai vừa tốt bụng. Mỗi tội hơi lạnh lùng thôi.”
Bỗng nhiên, trời nổi gió to. Lửa từ đám xăng ban nảy vụt tắt bất ngờ. Trúc Chi và Nhất Uy nhìn nhau, lo lắng. Vừa mới đối phó cả đám ma, hai người đã mệt lữ. Giờ còn thêm chuyện gì nữa?
Đáp lời câu hỏi của hai người đang đứng thù lù trước mặt: một gã có hính dáng kỳ dị: cao ốm nhom, thân hình bốc mùi hôi thối, ghẻ lở, tóc tai rối mù, mặt mày nhăn nheo, mắt tròn to vô hồn, răng hô lởm chởm, miệng méo mó, tay chân gầy tong teo, óng chân cong queo, duy chỉ có cái bụng phình to nhất. Hắn đi cà nhắc cà nhắc tiến tới chổ hai người bọn họ.
“ĐÓI. TAO RẤT ĐÓI”, sinh vật ấy phát ra tiếng khó nghe vô cùng giống như tiếng phát ra bằng âm bụng chứ không phải cổ họng.
Nó càng tới gần, hia người càng nhìn thấy rõ ràng: miệng của hắn dính đầy máu tươi. Nó ném một cánh tay người sang một bên, chùi chùi cái miệng đầy máu.
Nhất Uy nắm tay Trúc Chi kèo cô lùi về phía sau mình.
“Ngạ Quỷ”, Nhất Uy giọng run run,
“NGẠ QUỶ?”, Trúc Chi nhắc lại một lần nữa.
“Chúng ta gặp nguy rồi.”