Chu Vãn nghĩ đến điều gì đó và lập tức chạy vào phòng bà.
Bà lão tóc trắng cuộn mình trên sàn thở dốc, như thể không hít thở được, ngón tay nắm chặt lấy vị trí trái tim, trên sàn còn phun ra máu.
Chu Vãn vội vàng chạy tới, nâng bà nội lên: “Bà nội, bà nội… bà làm sao vậy, đừng làm cháu sợ…”
Sắc mặt bà lão tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi, bắt đầu những cơn co giật.
Trước đây, cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, Chu Vãn bối rối đến mức tay chân luống cuống, sự bình tĩnh thường ngày của cô biến mất, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ làm gì nếu không có bà nội.
Nếu ngay cả bà nội cũng đi, cô thực sự chỉ còn lại lẻ loi một mình.
– —
Lục Tây Kiêu vẫn chưa đi xa.
Dù sao khi về đến nhà cũng vắng vẻ yên tĩnh, không có hơi người nên anh cũng không vội quay về.
Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói.
“Lục Tây Kiêu!”
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Chu Vãn như thế, nước mắt đầy mặt, hô hấp hỗn loạn và đứt quãng, gần như chuẩn bị sụp đổ.
Cô nắm chặt lấy cổ tay Lục Tây Kiêu, như đang nắm chặt khúc gỗ trôi dạt cuối cùng giữa biển cả mênh mông, giọng nói nghẹn ngào và run rẩy: “Bà của tôi, bà của tôi rất kì lạ, hình như không thở được, làm sao bây giờ, Lục Tây Kiêu, làm sao bây giờ… “
“Chu Vãn.”
Lục Tây Kiêu giữ vai cô, cúi xuống và nhìn thẳng vào mắt cô, con ngươi đen láy của anh giống như đầm lầy khiến người ta lún sâu.
Giọng nói của anh rất điềm tĩnh, ung dung lại kiên định: “Gọi một chiếc xe cấp cứu.”
Chu Vãn từ từ bình tĩnh lại dưới cái nhìn của anh, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi 120.
– —
Tiếng xe cứu thương xuyên thủng bầu trời đêm yên tĩnh.
Cũng may đêm nay là ca trực của bác sĩ Trần, ông biết rõ tình trạng của bà, nhanh chóng vào phòng cấp cứu để cho bà thở oxy và đo nhịp tim.
Chu Vãn đứng bên ngoài, cả người đầy mồ hôi lạnh, vẫn chưa hoàn hồn lại sau việc vừa rồi, sắc mặt tái nhợt, môi dưới bất giác bị cắn đến chảy máu.
Lục Tây Kiêu đứng một bên nhìn cô.
Thấy vết máu ngày càng sâu, máu gần như rỉ ra, anh bước tới, đưa tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh mang theo mùi thuốc lá chạm nhẹ vào má cô.
Chu Vãn đột nhiên hoàn hồn lại, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng cũng buông lỏng môi ra.
“Sao vậy?” Chu Vãn hỏi.
“Không có gì.”
Lục Tây Kiêu thu tay về, bỏ vào túi trầm giọng nói: “Tôi đi xuống đây một chút.”
“Ừ.”
Ngừng một chút, Chu Vãn lại nhớ ra một câu: “Cảm ơn cậu.”
Lục Tây Kiêu không đáp, xoay người đi xuống lầu.
Chu Vãn đoán chắc là anh đi về, nhưng không ngờ mười phút sau, anh quay lại với hai chai nước trên tay.
Anh mở nắp ra, đưa cho Chu Vãn.
Chu Vãn cảm ơn anh, nhấp một ngụm, miệng khô khốc và yết hầu cùng lúc được thoải mái.
Đèn xanh trong phòng cấp cứu luôn bật sáng, hai người ở bên ngoài, Chu Vãn đang ngồi, còn Lục Tây Kiêu thì lười biếng dựa vào tường, hai người im lặng, ai cũng không chuyện.
Chu Vãn biết, theo lễ nghĩa, cô nên để Lục Tây Kiêu về trước thay vì ở đây với cô.
Nhưng cô thực sự không còn sức lực để phân tâm nói với anh.
Ngoài ra, còn có một lý do khác, cô sợ.
Cô sợ hôm nay sẽ nhận được kết quả không tốt, từ nay về sau, cô chỉ có một mình, ít nhất, khi cô chấp nhận hiện thực này, vẫn có người ở bên cạnh cô.
Sự thật chứng minh, Lục Tây Kiêu là người bạn tốt nhất.
Cảm giác tồn tại của anh quá mạnh mẽ, chỉ cần đứng ở đó cũng sẽ khiến cho không ai phớt lờ anh.
Anh cũng rất ít nói, lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không hề quấy rầy.
Mỗi giây, cô đều như bị tra tấn, cho đến khi đèn cấp cứu vụt tắt.
Y tá bước ra, nói rằng tất cả đều ổn.
Chu Vãn mất hết sức lực, cuối cùng, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng, trong nháy mắt, nước mắt liền không ngừng chảy ra.
Tiếp đến là một loạt bận rộn, bà nội được đưa vào phòng bệnh, Chu Vãn đến văn phòng bác sĩ Trần để hỏi tình trạng của bà.
Vẫn còn rất nhiều người ở bệnh viện vào đêm khuya, nói ra những nỗi đau và giày vò trong cuộc sống.
Sau khi giải quyết xong mọi việc, Chu Vãn mới nhớ ra là cô chưa trả tiền phẫu thuật.
Bác sĩ Trần kinh ngạc nhướng mày: “Cháu đã nộp viện phí rồi mà?”
Chu Vãn sửng sốt.
Bác sĩ Trần mở hồ sơ trên máy tính: “Cháu xem, còn trả nửa tháng tiền phòng bệnh.”
“Thật sự là cháu chưa trả.”
Đúng lúc một y tá bước vào, nói: “Là chàng trai bên cạnh em đã xuống dưới để thanh toán lúc phẫu thuật. “
Chu Vãn ngạc nhiên.
Lục Tây Kiêu?
Lúc xuống dưới, anh không chỉ mua nước mà còn trả tiền thuốc men cho cô.
Lúc này, trong lòng Chu Vãn ngũ vị tạp trần[1].
[1] Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độnCô hỏi y tá xem bao nhiêu tiền để lát nữa đưa lại cho Lục Tây Kiêu, nhưng sau khi nghe số tiền, cô lại trầm mặc, tạm thời, cô không thể kiếm được ra nhiều tiền như vậy.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Chu Vãn nhìn bà của mình trong phòng bệnh.
Lục Tây Kiêu trả tiền cho phòng đơn.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, bà có thể ngủ ngon.
Thuốc mê của bà nội vẫn chưa hết, nhất thời sẽ không tỉnh lại, Chu Vãn rót một cốc nước để lên đầu giường, sau đó rời khỏi phòng và gửi tin nhắn cho Lục Tây Kiêu.
Chu Vãn: [Cậu đang ở đâu?]
Một lúc sau, Lục Tây Kiêu trả lời.
6: [Tầng dưới.]
– —
Chu Vãn tìm thấy anh ở cửa bệnh viện.
Bệnh viện cấm hút thuốc và khoảng không gian trống ở lối vào đã trở thành khu vực hút thuốc mặc định, Lục Tây Kiêu đang ngậm điếu thuốc trong miệng, nhưng anh không châm thuốc.
“Lục Tây Kiêu.”
Anh quay đầu lại, không nói gì.
“Cảm ơn.”
Chu Vãn trịnh trọng cảm ơn.
Anh cười nhẹ: “Tối nay cậu đã nói với tôi rồi.”
“Lần này, cảm ơn cậu vì đã giúp tôi trả tiền thuốc men.” Chu Vãn nhìn anh nói: “Nhưng tôi không thể trả lại ngay cho cậu, có thể đợi một thời gian, lúc đó tôi có tiền rồi sẽ trả cho cậu, được không?”
“Không cần.” Anh cúi đầu, một tay chắn gió, một tay châm thuốc, thản nhiên quay lại: “Không phải cậu cũng đã mời tôi ăn mì rồi sao?”
Chu Vãn sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói: “Nhưng số tiền chênh lệch thật sự quá lớn rồi.”
“Như nhau cả thôi.”
Chu Vãn biết anh không thiếu tiền.
Có lẽ đối với anh, số tiền thuốc men kia thực sự không đáng nhắc đến, nhưng cô không thể nghĩ như vậy, không ai giúp cô một cách đương nhiên như thế.
Chỉ là, dường như Lục Tây Kiêu rất khác so với những gì cô nghĩ.
Cô từng nghĩ anh là người phóng túng tùy tiện, vô tâm, quen biết nhiều với đám bạn bè xấu, đánh nhau, ăn chơi đàn đúm, là người rất cởi mở, đối với rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều không quan tâm.
Vì vậy, cô thử dò xét muốn lợi dụng anh để trả thù Quách Tương Lăng.
Dù sao anh cũng không có khả năng để tâm đến cô, không có khả năng đau buồn.
Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của cô thì sẽ chỉ mất một tháng, mỗi bạn gái của Lục Tây Kiêu dù thế nào thì cũng không quá một tháng.
Chỉ trong một tháng, cô sẽ có thể trả thù Quách Tương Lăng, sau đó cùng với Lục Tây Kiêu mỗi người một nơi, không còn liên quan đến nhau.
Nhưng bây giờ, cô phát hiện, Lục Tây Kiêu không giống như những gì anh biểu hiện bên ngoài.
Thực ra, anh rất tinh tế, trở thành ân nhân của bà.
Đầu ngón tay Lục Tây Kiêu cầm điếu thuốc, ngồi xuống bậc thang bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Ngồi một chút.”
Chu Vãn ngồi xuống bên cạnh anh, cô có phần câu nệ, đặt tay lên đầu gối.
Gió mùa thu thổi vào người rất dễ chịu, chỉ là vừa mới khóc nên khuôn mặt cô có chút khô, Chu Vãn lau mặt, nhẹ giọng nói: “Lục Tây Kiêu.”
“Hả?”
“Cậu có thích yêu đương không?” Cô hỏi đột ngột.
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô một cách nghiền ngẫm.
Nhưng ánh mắt Chu Vãn bình tĩnh và trong veo.
Lục Tây Kiêu thu lại ánh mắt, cười nhẹ: “Không thích.”
“Vậy sao cậu lại có nhiều bạn gái như vậy?”
“Rảnh rỗi nhàm chán.”
“Vậy cậu có thực sự thích họ không?”
Anh không trả lời, chỉ cười thản nhiên, không quan tâm.
Chu Vãn hiểu được câu trả lời của anh, quay đầu hỏi: “Cậu vẫn không về sao?”
“Ờ.”
“…”
Một lúc sau, Chu Vãn lại hỏi: “Sao cậu lại sống một mình?”
“Đã chuyển ra từ lâu rồi.” Lục Tây Kiêu cười nửa miệng: “Hơn nữa, bố tôi đã đưa người phụ nữ đó về rồi, nhìn không thuận mắt.”
Anh nói vô cùng trực tiếp.
Chu Vãn lấy tay xoa gai nhọn trên đầu ngón tay, không ngờ lại bị chảy máu, cô đưa tay lên môi nhấp một cái, mùi tanh của rỉ sắt lan tràn giữa kẽ răng.
Lông mi của cô run lên: “Cậu rất ghét người phụ nữ đó sao?”
“Người phụ nữ đó không liên quan gì đến tôi, chỉ là tôi không thể chịu nổi Lục Chung Nhạc như vậy thôi.”
Lục Tây Kiêu chống hai tay ra sau lưng, ngả người ra sau, nâng cằm lên, đường nét rõ ràng, yết hầu lưu loát, sắc bén giống như giết người không dính máu.
Xung quanh là dòng người hối hả ra vào bệnh viện.
Anh nói với một giọng rất bình tĩnh: “Lục Chung Nhạc đã phản bội mẹ tôi, hại chết bà ấy, vì vậy, tôi không nhìn nổi ông ta sống thoải mái.”
Chu Vãn sửng sốt.
Tất nhiên cô biết rằng bố mẹ anh đã ly hôn, nhưng lần đầu tiên cô biết mẹ anh đã không còn.
“Tôi xin lỗi.” Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Lục Tây Kiêu nhìn cô, nhướng mày: “Ngoài cảm ơn và xin lỗi ra thì cậu còn biết nói gì nữa không?”
“…”
Chu Vãn nhìn những vì sao trên bầu trời. Hôm nay, sương mù dày đặc, những ngôi sao trở nên mờ ảo và u ám.
“Lục Tây Kiêu.”
Cô nhìn sao Bắc Đẩu sáng nhất, cố gắng tìm con đường phía trước: “Nếu như có người phản bội cậu, cậu sẽ làm như thế nào?”
Lục Tây Kiêu liếc cô, mỉm cười nửa đùa nửa thật: “Tôi sẽ giết người đó.”