Luôn cô đơn tịch mịch khiến người khác thương xót, nhưng trong đôi mắt của cậu luôn trống rỗng vô hồn.
“Oa” một tiếng, bé trai bị doạ khóc.
Tiếng khóc vang vọng trong hành lang, vô cùng rõ rệt.
Người vợ lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng ôm con mình vào trong lòng. Sau đó kéo nhẹ gấu áo chồng mình, ra hiệu mau trở về nhà.
Hai vợ chồng nhìn Trần Trì xin lỗi, rồi nhanh chóng ôm con rời đi.
Hành lang khôi phục yên tĩnh.
Trần Trì chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chén cháo kia, bàn tay nắm chặt, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay.
Không có ý nghĩa.
Mua thêm bao nhiêu đi nữa, cũng không phải do cô mua.
*
Sáng hôm sau, tiết trời mát mẻ.
Ăn xong bữa sáng, Thời Ôn cùng Thời Noãn ngồi xe ba Thời tới trường. Trên đường đi, hai người đều chuyên tâm đeo tai nghe học tiếng anh.
Tới trường học, Thời Ôn tháo tai nghe xuống, cất điện thoại vào balo.
Ngày trước, nếu Thời Ôn không mở miệng trước thì Thời Noãn sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên Thời Noãn chủ động từ khi cô trọng sinh sống lại.
Hai người đi về phía phòng học, Thời Noãn hỏi: “Hôm qua giáo viên bảo mày ở lại có chuyện gì?”
Thời Ôn mặt không biến sắc: “Hỏi em chuyển trường tới đây đã thích nghi được hay chưa? Học có ổn không.”
Thời Ôn nhướng nhướng mày: “Nghe nói thành tích của mày ở trường cũ rất tốt? Thường xuyên đứng đầu?”
Thời Ôn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng quay đầu, nhìn cô.
Thời Noãn cũng không e dè ánh mắt của cô, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào: “Tao cũng luôn đứng hạng nhất.”
Thời Ôn cười một cái, cũng không đáp lại.
“Thời Ôn, không phải cái gì mày cũng có thể cướp đi được.”
Khi cô còn nhỏ, tình yêu của ba mẹ Thời Ôn có thể cướp đi, váy công chúa có thể bị Thời Ôn cướp đi. Nhưng hiện tại cô đã trưởng thàng, cô sẽ nắm chặt những gì thuộc về mình.
Thời Noãn cười lạnh, trong mắt một mảnh lạnh nhạt, miệng lưỡi kiên định: “Từ bây giờ, những gì thuộc về tao sẽ chỉ là của duy nhất một mình tao.”
Editor: Đừng ghét Thời Noãn ạ:(( Thời Noãn đáng iuu lắm huhu