Nguyễn Đông Thanh nhấp chung trà, cười, dùng ánh mắt cảm thông nhìn:
“Không sao, không sao. Hiểu. Hiểu mà. Lần sau thì né né con sâu rượu kia ra nhé. Có chung trà giải rượu đây, thiếu hiệp mau uống cho tỉnh táo.”
Lý Thanh Vân đón chung trà vừa rót còn bốc hơi nóng nghi ngút, nhẹ nhàng uống một hớp. Trà tuy thơm ngát, ngọt chát, nhưng so với chung rượu xanh biếc của Hồng Vân tiên tử thì quả thực chẳng có gì đặc biệt cả.
Hai con vật bấy giờ đang nằm phơi nắng ở góc sân, bên đầu đặt chậu ăn. Mắt chúng nhắm nhiền, ngoại trừ cái đuôi thỉnh thoảng lại động đậy và cái lưỡi chốc chốc lại thè ra liếm vào bát thì cả Cải Thảo lẫn Đá Nhỏ đều giống như đang ngủ.
“Vậy… tiên sinh… quân lệnh khó trái. Không biết tại hạ có thể dựng một căn nhà dưới chân núi. Sau này tiên sinh có việc gì, xin cứ sai bảo.”
“Thế sao được?”
“Quả thực là lệnh của Vũ đại nhân, xin tiên sinh đừng làm khó tại hạ nữa. Bằng không trở về, tại hạ đến phải bị bêu đầu.”
Lý Thanh Vân thấy Nguyễn Đông Thanh định từ chối, bèn vội vàng quẳng hết nồi niêu xoong chảo sang cho Vũ Tùng Lâm gánh hộ hết.
Mà thực chất, cậu ta cũng không nói dối.
Thân là lính, dám tự tiện bỏ vị trí chạy đến Lão Thụ cổ viện, tương đương với đào ngũ. Bây giờ mà về, với cá tính thưởng phạt phân minh của Vũ Tùng Lâm, lão không phanh thây Lý Thanh Vân ra làm gương cho ba quân mới lạ.
“Vậy… thôi được. Sau này có thêm người, chỗ này cũng bớt cô quạnh.”
Thấy Nguyễn Đông Thanh chấp nhận, Lý Thanh Vân mừng húm, cơ hồ kém chút thì hét toáng lên. Cậu vội vội vàng vàng chào tạm biệt Bích Mặc tiên sinh, sau đó ra ngoài, khép cửa viện, ba chân bốn cẳng chạy xuống núi.
Dưới núi…
Lúc Lý Thanh Vân đi ngang qua chỗ dỗ cái xe bò thì phát hiện cô gái áo vàng ban nãy bấy giờ đang ngồi bần thần trên xe, tay chống cằm, môi hơi mím lại, hai hàng chân mày lá liễu hơi cong lên, thỉnh thoảng lại “ồ” ra một tiếng có vẻ tâm đắc lắm. Nắng xuyên qua những tán trúc, chiếu xuống gương mặt thanh tú đang chăm chú nhìn cái gì đó, quả thực là đẹp đến trong ngần như ráng chiều, kinh tâm động phách.
Lý Thanh Vân chỉ thấy bỗng nhiên lỡ mất một nhịp thở, hơi sững người.
So về khí chất hay dung mạo, Hồng Vân tiên tử đều hơn Tạ Thiên Hoa một bậc. Thế nhưng, đối với một chàng trai đương tuổi thiếu niên như Lý Thanh Vân mà nói, thiếu nữ chạc tuổi mình thì vẫn thu hút hơn.
Nhưng, anh chàng chỉ sững người trong khoảnh khắc, sau đó đã lắc đầu, cười khổ.
“Lý Thanh Vân ơi là Lý Thanh Vân. Mày bây giờ như là con chó mất nhà, sao xứng mà trèo cao? Nên bỏ cái ý nghĩ viển vông này đi là hơn.”
Lý Thanh Vân thở dài, sau đó nhẹ nhàng tiến lại, thử xem rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến cho vị tiên tử kia nhìn chăm chú đến thế.
Không ngờ, vừa liếc một cái, ánh mắt của cậu chàng đã dán chặt vào mặt đất.
“Đây là…”
“Bản vẽ chuồng gà của tiên sinh.”
“Tiên sinh vẽ? Vậy không lạ.”
oOo
Tạ Thiên Hoa không ngờ chỉ trong một buổi chiều mà Bích Mặc tiên sinh đã nói cho nàng cơ man không biết bao nhiêu là bí mật của trời đất, liên tục rung chuyển thế giới quan tưởng như đã cố hữu của Tạ Thiên Hoa.
Tỉ như cái chuồng gà này…
Vốn dĩ, cô nàng nghĩ, xây một cái chuồng gà mà thôi, cho dù có làm cung điện thì với bản lĩnh và thân phận của Bích Mặc tiên sinh thì cũng không có gì lạ.
Thế nhưng…
Vị tiên sinh này lại lần nữa đi một nước cờ Tạ Thiên Hoa không tài nào lường đến được.
Bấy giờ, cô nàng chính đang giảng lại những thứ nghe được từ Bích Mặc tiên sinh cho thiếu niên trước mặt.
“Những con giun nhỏ này trước đây tiểu nữ cũng tưởng là thứ vô dụng, sâu kiến yếu nhược chẳng đáng quan tâm, cùng lắm là dùng làm vài bài thuốc cho phàm nhân. Không ngờ lại còn có tác dụng làm xốp đất trồng, giúp cho hoa màu cây cối. Bây giờ nghĩ thế, không hổ được gọi là địa long.”
“Đúng vậy. Đúng vậy.”
Thấy cậu chàng gật đầu như mổ thóc, bỗng nhiên Tạ Thiên Hoa lại nổi tính trẻ con, bèn muốn dọa Lý Thanh Vân một câu:
“Nhưng cái gọi là vi sinh vật này mới là thứ khiến tiểu nữ tâm đắc nhất. Chiếu theo lời tiên sinh, trên thế gian này còn tồn tại những sinh thể nhỏ bé đến nỗi dùng thiên nhãn cũng không thấy được. Chúng tồn tại ở khắp mọi nơi, trong đất, trong nước, trong không khí, thậm chí là trong tinh không bao la. Đúng rồi, trong người quan gia chắc hẳn cũng có đấy, số lượng có thể là hàng ức vạn cũng không chừng.”
“Hả… a… quả là… thiên địa đại bí.”
Thấy Lý Thanh Vân lúng ta lúng túng, Tạ Thiên Hoa bèn bật cười khanh khách. Cô nàng cơ hồ quen béng mất ban nãy lúc Nguyễn Đông Thanh nói cho mình nghe chuyện vi khuẩn này, mình cũng phản ứng y hệt như vậy.
Có lẽ, cũng chỉ có loại nhân vật như Bích Mặc tiên sinh, mới có thể nói ra chuyện kinh thiên động địa này một cách bình thản như thế.
Đây hẳn là chênh lệch về tầm mắt.
Đáng sợ hơn nữa…
Tạ Thiên Hoa hít sâu một hơi, sau đó nói nhỏ:
“Hơn nữa, tiên sinh còn nói đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Về sau hãy còn muốn làm một số chuyện, nhưng không thể nói ngay, việc phải làm từng bước.”
“Kỳ ngộ lần này… xin tạ ơn tiểu thư. Sau này nếu có chuyện nhờ đến, tại hạ quyết không chối từ.”
“Dễ nói. Dễ nói. Thiếu hiệp còn chuyện cần làm không?”
“Đáng nhẽ định dựng một cái lều trú tạm, sau đó cất nhà dưới chân đồi. Nhưng mái che đầu mà thôi, chuyện cỏn con của tại hạ đã là cái gì so với việc của tiên sinh? Xin được cùng làm.”
Hôm đó…
Con trai của Võ Hoàng Lý Huyền Thiên.
Tiểu thư của Thanh Tước tộc Tạ Thiên Hoa.
Cùng nhau thức đến tận sáng để làm một cái chuồng gà.