Lục Trí bước vào quán bar, trong này đã được Tiêu Nhất bao trọn để tổ chức sinh nhật. Tiêu Đào thấy hắn, liền đứng ngồi không yên chủ động đi tới.
Hôm nay cô nàng mặc bộ quần áo cắt xẻ táo bạo màu đỏ rực, mọi thứ xinh đẹp gần như muốn phô ra cho người ta ngắm. Cô chủ động khoác tay hắn, cười quyến rũ kéo hắn đi tới trước mặt Tiêu Nhất cha của mình.
“Cha, anh Trí tới rồi nè.”
Tiêu Nhất nhìn thấy hắn, gương mặt già nua nở nụ cười. Ai ai ở đây cũng biết, thiếu niên này là người Tiêu Nhất để ý đến, con gái cưng của lão cũng thích người ta. Lục Trí giống như là đứa con rể mà Tiêu Nhất ngấm ngầm thừa nhận, bởi vậy mới giao việc làm ăn cho hắn ta quản lý.
“Lục Trí tới rồi đấy à, hôm nay là sinh nhật chú, chơi hết mình đấy nhé.”
“Chú Nhất, chúc mừng sinh nhật.”
Hắn chủ động kính rượu, một màn cha vợ con rể quá mức là ăn ý.
Sau đó hắn cùng đám anh em chơi đánh bài, hút thuốc, uống rượu. Tiêu Nhất là tay bảo kê có tiếng ở cái khu này, mọi công chuyện làm ăn lớn nhỏ đều phải thông qua tai mắt của lão. Ngoài mặt là thế, bên trong còn đen tối hơn.
Lão dĩ nhiên không phải trong sạch, ngấm ngầm buôn bán chất cấm là điều dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nhưng mấy năm nay cảnh sát không tìm được chứng cứ bắt lão. Lão làm việc cẩn trọng, có kế hoạch rõ ràng, không dễ gì ăn được.
Lão chỉ có một cô con gái là Tiêu Đào, không có con trai nối nghiệp cho nên ngay lần đầu tiên khi Tiêu Đào dẫn Lục Trí đến trước mặt lão. Thì lão Tiêu Nhất đã chấm hắn rồi, sau này hắn sẽ là người của lão, bằng mọi giá sẽ quy thuận lão.
“Anh Trí hôm nay có đồ mới, anh thử tí làm gương cho tụi em.” A Lực là cánh tay trái đắc lực của lão, anh ta luôn không ưa Lục Trí.
Hắn biết rõ âm mưu của a Lực, một tháng phải đếm hơn ba lần a Lực rủ hắn chơi ma túy. Hắn không chơi, hắn nói rõ ngay từ đầu là hắn không thích đụng vào mấy thứ đó.
Có lần a Lực nói hắn là tay trong của cảnh sát cài cắm vào, Tiêu Nhất cũng muốn nghe hắn giải thích một lời, lúc ấy hắn nói: “Tôi chỉ cần tiền, cha tôi vì thứ đó mới phải ngồi tù, hại cuộc đời tôi tăm tối. Nếu ở đây không có tiền, mà chỉ có ma túy, tôi cũng không cần ở đây.”
Hắn nói cho Tiêu Nhất nghe thứ hắn căm ghét nhất cuộc đời, hắn cũng nói rõ khát vọng của hắn là tiền. Lão tin tưởng hắn, phá lệ không ép hắn chơi ma túy.
“Tôi không chơi, muốn làm gương thì anh làm đi.” Lục Trí buông bài, dùng ngữ điệu lạnh nhạt đối đáp.
“Mời anh mấy lần anh đều từ chối, không cho thằng này mặt mũi, sao mà làm việc chung?” A Lực phủ đầu.
“Ngay từ đầu tôi đã nói tôi chỉ cần tiền, thứ khác tôi không quan tâm.”
“Anh!”
A Lực tức lắm, những nghĩ vì đại cuộc mà không dám hó hé gì. Tiêu Nhất còn ngồi ở đó, anh ta biết rõ lão luôn thiện vị hắn!
Tiêu Đào kéo Lục Trí vào nhà vệ sinh, cô ấy giả bộ say dựa vào lòng hắn.
“Anh Trí, tự nhiên em thấy chóng mặt quá.”
“Tôi đưa cô về ngủ?” Hắn đẩy cô ra hỏi.
Tiêu Đào vòng tay lên cổ hắn, cô ta lắc bộ ngực đẫy đà của mình nũng nịu: “Anh Trí tâm ý của em đâu phải anh không hiểu, người ta thích anh lắm đó.”
“Tiêu Đào xin lỗi cô, tôi không yêu đương.”
“Vì sao, anh ở bên em, muốn bao nhiêu tiền cũng có.” Tiêu Đào biết hắn yêu tiền, bán mạng vì tiền.
Lục Trí híp mắt: “Tiêu tiểu thư tiền tôi có thể tự kiếm.”
“Em không có ý đó, anh Trí.”
Cô thừa nhận mình không dám nói mấy lời phật lòng hắn, ngay cả mở miệng nói muốn bao nuôi hắn cô cũng không dám. Cô sợ động vào tự ái của hắn, khiến hắn nổi giận. Bình thường hắn lạnh nhạt, nhưng hắn vẫn dịu dàng với cô, giống như lúc này hắn chưa từng dịu dàng với con gái, duy nhất cô là ngoại lệ.
“Tôi đưa cô về, rồi tôi cũng về luôn.”
Tiêu Đào gật đầu nghe lời hắn, vì cô nghĩ hắn đang bảo vệ cô an toàn. Ở nơi đầy rẫy cám dỗ này, nếu không có hắn sẽ có rất nhiều đàn ông tiếp cận cô, chẳng hạn như a Lực. Cô tự cho là hắn ghen, tự cho là hắn yêu nhưng không nói.