Ông Giang sinh bốn người con, ba trai một gái, cha của Giang Cẩn Châu là con trưởng. Mấy năm trước, ông Giang lui về ở ẩn, ba người con còn lại không có chí hướng làm ăn, chức danh chủ tịch tập đoàn cứ thế mà rơi xuống tay Giang Thịnh.
Sau khi tiếp nhận Giang thị, bất chấp dư luận, ông hướng tập đoàn tập trung vào Ngu thành, khi đó, Ngu thành vẫn là một vùng đất chưa phát triển.
Sự thật chứng minh, Giang Thịnh là thương nhân bẩm sinh, ánh mắt vô cùng chuẩn xác. Ngu thành từ đứa trẻ bi bô tập nói dần chuyển mình thành một chàng thanh niên trai tráng. Giang thị sắp suy thoái dần hưng vượng trở lại dưới sự lãnh đạo của ông.
Lúc này, Giang Cẩn Châu còn chưa biết mình trở thành trai bao bám váy phú bà trong miệng bạn gái, anh vẫn đang lái một mạch tới Ngu thành.
Thời điểm đến ngoại ô Ngu thành, mặt trời vừa chuyển màu, không có thanh âm nhộn nhịp của Việt thành, chỉ có rừng cây chạy dài dọc hai bên đường, nhuốm màu ráng chiều.
Bước xuống xe, nhìn thấy cha Giang mẹ Giang ngoài cửa, anh nhíu mày: “Không phải mẹ bệnh đến nổi không xuống được giường sao?”
Khoảng 8 giờ sáng, anh nhận được cuộc gọi từ Giang Thịnh, nói rằng mẹ Giang mệt mỏi không rời được giường, bác sĩ gia đình khám không ra điểm nào bất thường.
Sau đó Giang Thịnh đưa điện thoại cho Triệu Lăng, giọng bà mỏng manh từ đầu kia điện thoại truyền tới: “Không cần lo lắng cho mẹ, mẹ nằm nghỉ một lát là ổn.”
Kỹ xảo giả bệnh này, Giang Cẩn Châu chứng kiến qua không ít lần.
Nhưng nghe thấy giọng nói bên kia, anh cũng mềm lòng, không dọn vali, trực tiếp lái xe đến Ngu thành.
Bị vạch trần, Triệu Lăng cũng không thấy xấu hổ, bà cười xán lạn: “Còn không phải vì được gặp con trai nên mẹ mới khỏe lại hay sao.”
Giang Cẩn Châu chỉ cười, không nói gì.
Mẹ Giang cho dì giúp việc trong nhà nghỉ một ngày, bà tự tay nấu một bữa thịnh soạn.
Giang gia không có thói quen im lặng lúc ăn cơm, Triệu Lăng vừa gắp thịt cho Giang Cẩn Châu vừa chủ động tìm đề tài: “Mấy hôm trước Trần Kỳ có nói với mẹ, hai đứa hợp tác mở một quán bar. Vừa quản lý công ty vừa quản lý quán bar, có vất vả quá không con?”
”Quán bar chủ yếu do Trần Kỳ quản lý, cũng không vất vả lắm.”
”Mệt mỏi thì cứ nghỉ việc đi, làm điều mình thích.”
”Con đã biết.”
”Mẹ thấy con gầy đi không ít, ăn nhiều một chút.” Triệu Lăng lại gắp thêm cho anh một đũa thức ăn.
Giang Cẩn Châu hơi ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Không đâu, hiện tại con béo hơn bảy năm trước nhiều.”
Anh bâng quơ nói một câu, bầu không khí tức khắc chùng xuống, Triệu Lăng nghẹn lại, ban nãy bà chỉ giả vờ bị bệnh, nhưng lúc này lại thật sự giống bệnh nhân.
Cổ họng nghẹn cứng, bà không nói nên lời, ngầm chọt chọt cha Giang bên cạnh.
Giang Thịnh đang vùi đầu ăn cơm, đột nhiên bị véo một cái, ông ho mấy tiếng rồi miễn cưỡng nói: “Ừ, mẹ con nói rất đúng.”
Triệu Lăng: “……”
Ba người không nói lời nào nữa, căn phòng trống vắng càng thêm hiu quạnh.
Không lâu sau, tiếng chuông điện thoại vang lên từ phòng khách.
”Con đi nghe điện thoại.” Giang Cẩn Châu vừa nói, vừa nhanh chân chạy ra ngoài.
Cha Giang mẹ Giang hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn anh bước ra ban công, gió thổi tấm rèm màu xám bay phấp phới, không hề che khuất bóng dáng Giang Cẩn Châu.
Cách một khoảng xa, lại đưa lưng về phía bọn họ, cho nên cha Giang mẹ Giang không nhìn được biểu tình trên mặt anh, cũng không nghe được gì.
Cứ thần thần bí bí thế nào.
Triệu Lăng quên đi cảm giác không thoải mái ban nãy, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, bà giục Giang Thịnh qua nghe lén.
Loại chuyện nghe lén thế này, Giang Thịnh không làm được.
Ông trừng mắt, Triệu Lăng cũng trừng mắt lại.
Không trừng lại bà, ông chỉ có thể ra vẻ, đẩy đẩy gọng kính, sau đó đứng dậy, di chuyển chậm rì qua phòng khách.
Giọng nói bên đầu kia điện thoại nhẹ bẫng: “Cẩn Châu, anh đến Ngu thành chưa?”
“Vừa đến không lâu.”
Thẩm Tô Khê rất ít khi chủ động gọi điện cho anh, xúc cảm kinh hỉ dần phai nhạt, dường như, anh còn nghe ra được trong giọng nói của cô… một chút chột dạ?
Nếu biết Giang Cẩn Châu nghĩ như vậy, Thẩm Tô Khê nhất định còn cho rằng anh đã khai mở được Thiên Lý Nhãn.
Điểm duy nhất không chính xác đó là chột dạ trong cô không chỉ một chút.
Nửa tiếng trước.
Thẩm Tô Khê vừa đốt nến thơm, Tần Mật liền gọi điện tới.
“Chị đây đang có mối làm ăn, cưng có muốn kiếm thêm tiền không?”
Thẩm Tô Khê không hề nghĩ ngợi mà đáp: “Nếu là quản lý tài chính cho người khác thì thôi, quên đi.”
”……”
Mà cũng không sai.
“Rõ ràng bọn họ mời tao đến quản lý hộ tiền bạc, kết quả tao trở thành bảo mẫu dỗ từng người một. Nếu có cánh chắc tao bay về trời cùng với mớ tiền của bọn họ luôn quá.”
Thẩm Tô Khê ngồi xếp bằng trên sofa, vừa bóc hạt óc chó vừa kể lể: “Người lần trước mày giới thiệu cho tao, cái người tai to mặt lớn ấy. Không nghe tao khuyên nhủ, tự mình bán hết cổ phiếu ra ngoài.”
“Bán cổ phiếu?? Tao thấy anh ta bán sạch IQ của mình thì có.”
Thẩm Tô Khê hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lải nhải: “Anh ta còn nói nắm sẵn trong tay chuỗi doanh nghiệp là quá vô vị, còn nói tao khinh thường phú nhị đại như anh ta.”
Sao có thể.
Đời này cô hâm mộ nhất là những người không làm mà vẫn có ăn, cứ thế mà sống qua ngày.
Người kia Tần Mật cũng có chút ấn tượng, nhưng không tính là quen biết.
Có lần anh ta gọi điện mắng chửi cô, trong khi cô còn chẳng hiểu mô tê gì.
Người luôn tuân thủ nguyên tắc ”khách hàng là thượng đế” như Tần Mật cũng không chịu nổi mà kéo số anh ta xuống tận mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
”Vậy mày trả lời thế nào?”
Ngày thường miệng lưỡi Thẩm Tô Khê còn uy lực hơn đại bác, Tần Mật vô cùng muốn biết cô đáp trả thế nào.
Sau một lúc lâu, đầu kia truyền đến tiếng cười lạnh.
“Tao chỉ nói, tuy không có chuỗi doanh nghiệp trong tay, nhưng ít ra–” Ngón tay Thẩm Tô Khê chỉ chỉ lên đầu: “Tôi có IQ.”
Cùng lúc cô làm ra động tác đầy khinh bỉ đó, tay cô vô ý chạm phải nến thơm trên bàn. Hũ nến lăn xuống, vừa vặn rơi xuống áo khoác vest, đốm lửa nhanh chóng bùng lên thành một lỗ thủng.
”……”
Thẩm Tô Khê nghiệp tụ vành môi, chửi đông chửi tây hết gần mười phút, chỉ nhất quyết không chửi chính mình hậu đậu.
Cô ôm một tia may mắn, gọi điện cho Giang Cẩn Châu.
”Áo khoác của anh em mang ra tiệm giặt đồ rồi, chắc là mấy hôm nữa mới có thể trả cho anh được.”
Giang Cẩn Châu hơi sửng sốt, chỉ như vậy?
Thẩm Tô Khê làm bộ lơ đãng hỏi: “À phải rồi, áo anh mua chỗ nào vậy? Em cũng muốn mua cho chú em một cái.”
Giang Cẩu Châu hơi ngừng lại: “Mua mấy năm trước, anh cũng không nhớ rõ nữa.”
Lúc Giang Cẩn Châu trở lại bàn ăn, Triệu Lăng liền dò hỏi: “Bạn gái gọi à?”
Giang Cẩn Châu nhướng mày, không phủ nhận.
Suy đoán được kiểm nghiệm, Triệu Lăng nhanh chóng ”bán đứng” đồng đội: “Trần Kỳ nói cho mẹ đó.”
Không đợi con trai đáp lời, bà hỏi tiếp: “Con gái nhà nào, bao nhiêu tuổi, làm công việc gì?”
”Trần Kỳ không nói cho mẹ sao?”
Giang Cẩn Châu chỉ cười.
”……”
Giang Thịnh ngắt lời: “Con ăn nói với mẹ kiểu gì đấy hả?”
Triệu Lăng trừng ông: “Ông mắng con làm gì?”
Giang Thịnh: “……”
Đối diện ánh mắt tò mò của mẹ mình, Giang Cẩn Châu chỉ nói: “Quê ở Bắc thành, bằng tuổi con, mở một hiệu sách tư ở Việt thành.”
Những cái khác anh không nói, thậm chí tên cũng không, Triệu Lăng còn muốn tìm hiểu thêm.
“Không nói tên cho cha mẹ bởi vì không muốn hai người đi tìm hiểu, cô ấy rất tốt, con không muốn những việc này ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy.”
Lời này nghe có vẻ thích hợp, nhưng thực tế lại vô cùng xa cách, Triệu Lăng từ bỏ ý định tìm hiểu thêm, một bàn thức ăn nhạt như sáp nung.
Giang Thịnh không biết nói gì mới phải, vô thức thốt một tiếng nhợt nhạt.
Bầu không khí càng thêm vô vị.
Triệu Lăng sợ Giang Cẩn Châu không vui, vội vã cứu chữa tình thế: “Chủ hiệu sách rất tốt. Đàn em của mẹ lúc trước cũng định từ chức giảng viên, về mở hiệu sách nhỏ gần trường.”
Mẹ Giang là giảng viên đại học, lúc đầu dạy ở đại học A Việt thành, sau này mới chuyển công tác về Ngu thành.
Giang Thịnh không nói gì, ông đang bận suy nghĩ ”đàn em” mà bà nhắc tới là ai.
Thấy ông không phản ứng, Triệu Lăng trêu ghẹo: “Ông nghĩ trong giới chúng ta còn ai có thể lĩnh hội được lối sống nhàn nhã nữa?”
Bà chỉ mới nói như vậy, Giang Thịnh lập tức nhận ra vị kia là thần thánh phương nào, ông nghĩ ngay tới một sự kiện: “Tôi nghe nói ông bà Tô dự định chuyển từ nước ngoài về nước?”
Sắc mặt Triệu Lăng lập tức biến đổi, Giang Thịnh cũng ý thức được mình vừa nói cái gì.
Bọn họ không nên nhắc tới hai chữ ”nước ngoài”.
Trước mặt Giang Cẩn Châu.