Nghiêm Mặc nhìn những dãy rừng đá* kéo dài từ chân núi đến sườn núi, tức khắc hiểu ra những dụng cụ bằng đá của bộ lạc là từ đâu tới.
*Rừng đá:

Ngẩng đầu nhìn ra xa, thảo nguyên dài rộng, trên thảo nguyên hình như có không ít người đang hoạt động, nhìn ra xa hơn một chút còn có thể thấy nước, không biết đó có phải sông hay không nữa.
“Bên trái lưng núi là ruộng nương của bộ lạc.”
“Ruộng nương?” Nghiêm Mặc kinh ngạc. Ở đâu? Trên cánh thảo nguyên kia sao? Nhưng nhìn lại không thấy giống đồng ruộng lắm. Quan trọng nhất là người ở đây biết trồng trọt sao? Chẳng phải như vậy bọn họ cũng sẽ có lương thực ăn? Nhưng vì sao trong nhà hắn có tìm được miếng lương thực nào đâu?
“Ừm, đều là mấy nô lệ già trồng trọt, trông coi, thu hoạch mỗi năm cũng không khá lắm, vừa đến mùa thu hoạch là có thật nhiều chim bay tới ăn vụng, bắt không hết. Loại lúa này còn hút hết chất trong đất, được mấy năm là mảnh miếng đất đã bị nó hút khô, ngay cả cỏ cũng không mọc nổi. Nếu không phải tư tế và các trưởng lão thích ăn, thì đã không trồng loại cây này.” Thảo Đinh tựa hồ cũng không quan tâm đến những mảnh ruộng đó.
Nghiêm Mặc biết nguyên nhân. Tuy hắn chưa trồng hoa màu bao giờ, nhưng cũng phải biết một ít thường thức, ruộng nếu không bón phân, có vài loại đất không tốt còn cần phải nghỉ ngơi một năm, nếu không sẽ khiến mảnh ruộng xói mòn chất dinh dưỡng, cuối cùng sẽ trở thành ruộng chết.
“Lúa mà các nô lệ trồng có phải chỉ có tù trưởng, tư tế và các trưởng lão mới được ăn không?”
“Đương nhiên. Vợ của một vài chiến sĩ cấp ba cũng có thể có một chút, nhưng rất ít, tất cả mọi người đều không thể chia đủ, để cho công bằng, tù trưởng đại nhân liền không chia nữa, mà chính ngài ấy cũng không ăn, tất cả đều để cho tư tế và các trưởng lão.”
Xem ra tù trưởng nơi này không phải loại người vì ham muốn cá nhân mà làm hại đến mọi người. Trong trí nhớ của hắn, tộc trưởng tộc Diêm Sơn cũng không phải là cha truyền con nối, mà là được tộc nhân đề cử, thông thường chiến sĩ có giá trị vũ lực cao nhất sẽ đảm nhiệm vị trí tộc trưởng, đó cũng là để mọi người tin phục, mà nguyên tộc trưởng sẽ thoái vị, trở thành trưởng lão. Không biết bộ lạc Nguyên Tế có như vậy hay không?
Lúc nói chuyện, Thảo Đinh đi vào giữa khu rừng đá, cũng không biết làm sao cô phân biệt được phương hướng, quẹo bảy tám lần mới tới được một khoảng đất trống.
Vùng đất trống nằm lọt thõm giữa những cột đá cao vây thành vòng tròn, nếu nói nó bí ẩn thì cũng đúng là bí ẩn.
Giữa bãi đất trống không có lấy một hòn đá nhỏ, đá vụn và cỏ dại đã biến mất, mặt đất được dọn dẹp sạch sẽ trong phạm vi chừng một trượng*.
*1 trượng = 3,32m
Trong một góc của bãi đất trống có đào một cái hố lửa, còn có một cái bệ đá đơn giản, trên bệ để nồi đá, bên hố lửa còn có một lu nước.
Thảo Đinh thả Nghiêm Mặc xuống, dựa theo dặn dò của Nghiêm Mặc, nhóm lửa nấu nước.
Mấy người Hạt Thổ cũng đuổi tới vào lúc nước sôi, Nguyên Điêu nhìn Nghiêm Mặc, vẻ mặt có chút quái dị, sau khi thả Đại Hà xuống, hắn lập tức đi đến bên người Nghiêm Mặc, ngồi xổm xuống, thô bạo nhéo má Nghiêm Mặc một cái.
“Thằng nhóc mày được đó! Chẳng những tự cứu sống mình, mà còn cứu được cả người khác, không tồi, không lãng phí hai con thỏ béo kia của Đại Chiến.”
Nghiêm Mặc ôm lấy một bên má bị véo đau, vẻ mặt vô cảm mà nhìn Nguyên Điêu.
Đáng tiếc, gương mặt đầy vẻ hiền lành bẩm sinh này của hắn hoàn toàn không tạo ra hiệu quả mà hắn muốn, ngược lại chọc cho Nguyên Điêu thô bạo nhéo nốt cái má bên kia của hắn, còn cười đùa: “Này nhé, đừng có dùng ánh mắt đó của mày nhìn bản đại nhân, lỡ khiến tao đè mày ra làm, Nguyên Chiến mà trở về nhất định sẽ đánh tao một trận đó!”
Cái đám người nguyên thủy chết tiệt này trong đầu chỉ mọc mỗi bộ phận sinh dục thôi sao? Nghiêm Mặc sửa sang lại vẻ mặt, cầu cứu nhìn về phía Hạt Thổ.
Hạt Thổ liền đi qua vỗ mạnh vai Nguyên Điêu: “Tối hôm qua Thảo Đinh kêu cả buổi, cậu còn làm chưa đủ sao! Đừng đánh chủ ý lên Tiểu Mặc, chỉ sợ Nguyên Chiến còn chưa chạm vào cậu ấy đâu.”
Khóe miệng Nghiêm Mặc run rẩy, chị hai, hoá ra Nguyên Chiến chạm vào tôi rồi, là tôi có thể tùy tiện để cho người khác chơi sao?
Đại Sơn thoạt nhìn trung hậu nhất, buồn cười đứng một bên, cất giọng nói ồm ồm: “Đại Điêu, Văn Sinh nhà tao cũng dẻo dai lắm, hay là cho mày mượn dùng một lần, đổi tao hai miếng thịt tươi to cỡ nắm tay là được, nếu là thịt muối thì một miếng.”
Nguyên Điêu hừ lạnh, đứng dậy ôm chầm lấy Thảo Đinh đang bận việc bên hố lửa, kéo cô ra sau cột đá —— tên đó đang dùng hành động nói cho những người khác biết, Nguyên Điêu hắn đây đã có nô lệ để dùng rồi.
Thảo Đinh bị hắn kéo đến loạng choạng, nhưng lại không cự tuyệt.
Hạt Thổ khịt mũi, nhưng không nói gì. Đối với loại sự tình này, người nơi đây đã tập thành thói quen.
Các chiến sĩ trẻ tuổi tinh lực dư thừa quá mức, nhu cầu cũng rất mãnh liệt, thường thì sau một thời gian dài đi săn thú, nếu có vợ hoặc nô lệ nhà mình ra đón, bọn họ liền trực tiếp ấn ngã người của mình ra đất mà làm, mặc kệ bên cạnh có người xem hay không, có vài tên bị vây xem còn hưng phấn hơn lúc bình thường.
Rất nhanh, sau cột đá vang lên tiếng động không nên xuất hiện ở nơi phẫu thuật nghiêm túc như thế này.
Nghiêm Mặc nhìn Đại Hà đang nằm trên da thú cắn răng nhịn đau còn lộ ra nụ cười ‘là đàn ông thì ai cũng hiểu’, lại nhìn đến Hạt Thổ vẻ mặt tự nhiên, tiếp nhận việc của Thảo Đinh, đem những thứ trong túi da thú ra cho vào nước sôi nấu, cùng với Đại Sơn đang cầm một nhánh cây chuyên trách đuổi ruồi muỗi và côn trùng, Nghiêm Mặc cạn lời suốt ba phút.
Cuộc sống sinh hoạt của người nguyên thủy so với người hiện đại tuy khổ cực thảm thương, nhưng đồng thời bọn họ cũng đơn thuần vui vẻ.
Nghiêm Mặc chợt ngộ ra, có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn vì mình đến xã hội nguyên thuỷ, mà không phải là thời phong kiến cổ đại đã có một hệ thống văn hóa hoàn chỉnh, thần y Hoa Đà cũng chỉ vì một câu đề nghị mỗ sọ mà bị giam vào đại lao cho đến chết, hắn đây một kẻ tầm thường xuyên hồn vào thân xác người khác thì làm sao dám đòi?
Xã hội phong kiến càng về sau càng phong kiến! Thời xưa nói không chừng đã có phẫu thuật ngoại khoa —— điểm này là về sau Hoa Quốc khai quật ra bằng chứng người đời trước từng dùng dao giải phẫu mới biết, nhưng xã hội phong kiến càng về sau càng khắc nghiệt, ngay cả tóc cũng không thể cắt bậy, thì làm sao đám người thời cổ đó dám tình nguyện cho người ta động dao trên người mình chứ? Cho dù bệnh nhân có tình nguyện đi chăng nữa, thì người nhà của họ, quan phủ địa phương, kẻ thống trị cũng sẽ không cho phép.
Bị phạt xuyên hồn đến xã hội nguyên thuỷ để cải tạo tuy rằng rất không xong, nhưng tuyệt đối không phải là trường hợp bết bát nhất.
Khi một việc có lợi thì cũng sẽ có hại, ngược lại cũng thế. Có lẽ cuộc sống sinh hoạt ở xã hội phong kiến đã có hệ thống văn hóa hoàn chỉnh tiện lợi hơn, an toàn hơn so với xã hội nguyên thuỷ, nhưng những mặt hạn chế cũng sẽ càng nhiều.
Tuy rằng xã hội nguyên thuỷ nguy hiểm hơn, nhưng cũng ẩn giấu nhiều kỳ ngộ.
Nghiêm Mặc nhịn không được nghĩ, ngoại trừ phát huy y thuật bản thân, hắn có lẽ nên nỗ lực làm tăng giá trị vũ lực của mình lên một chút.
Cuối cùng Nguyên Điêu cũng nhớ tới có việc chính cần làm, lúc Hạt Thổ bắt đầu lau mình cho Đại Hà, thì hắn với Thảo Đinh mới trở lại.
Đây là một đài đá đơn sơ dùng để giải phẫu, ngay cả chân bác sĩ phẫu thuật còn bị thương phải ngồi dưới đất để mỗ bụng cho bệnh nhân.
Nghiêm Mặc xử lý miệng vết thương ở bụng Đại Hà trước.
Hạt Thổ lau người cho chồng mình một lần lại một lần, lau đến khi Đại Hà cảm thấy bụng mình chưa từng sạch sẽ tới vậy.
Nghiêm Mặc nói tỉ lệ cho Hạt Thổ, để Hạt Thổ dùng nước muối lau quanh miệng vết thương cho Đại Hà một lần.
Nghiêm Mặc bảo mọi người cố rắng giữ tay sạch sẽ, còn dùng nước muối ngâm một lúc để diệt vi khuẩn.
Tất cả dụng cụ đều được tiêu độc, Nghiêm Mặc cầm lên hai mảnh gỗ dẹp tự chế giao cho Nguyên Điêu: “Chờ sau khi tôi cắt vết thương của Đại Hà đại nhân ra, cắt thịt thối, đến khi tôi gọi, anh liền nhét hai mảnh gỗ vào trong, căng miệng vết thương ra hai bên, tôi chưa bảo gì thì anh tuyệt đối không được buông tay, rõ chưa?”
Nguyên Điêu cười nhe răng gật đầu: “Chuyện nhỏ.”
Cậu trai à, đừng tưởng căng miệng vết thương là việc đơn giản, đợi chút nữa đừng có mà khóc.
“Chị Thảo Đinh rửa tay sạch sẽ đi, giúp em đưa dụng cụ và lau mồ hôi, còn phải dùng cỏ khô sạch sẽ lau máu chảy ra từ vết thương của Đại Hà đại nhân nữa.”
Thảo Đinh hít sâu một hơi: “Được.”
“Đại Sơn đại nhân phụ trách đuổi ruồi bọ, tuyệt đối không được để chúng nó tới gần bọn tôi.”
“Được, yên tâm đi.” Nguyên Sơn lau mồ hôi chảy ra trên trán.
“Chị Hạt Thổ chuẩn bị lá cây đại kế, giã nát hết.”
Hạt Thổ làm theo, cầm lấy lá cây đại kế tựa như đang giữ lấy tính mạng trượng phu mình.
Nghiêm Mặc cầm lên một cây kim, hắn vốn nổi danh trong giới y học, thậm chí còn giỏi hơn rất nhiều người được xưng tụng là chuyên gia trong nghành ngoại khoa và Trung y, nhưng ngoại trừ nắm vững kiến thức và có bản lĩnh trong y học Trung Quốc và Phương Tây, hắn còn tạo ra một con đường kết hợp hai loại y học cho riêng mình, hơn thế nữa hắn còn có tuyệt kỹ châm cứu.
Không ai biết kỹ thuật châm cứu hắn học từ đâu, đây là bí mật lớn nhất của hắn, mà bí mật này đại khái cũng chiếm tỉ lệ không nhỏ trong tổng số một trăm triệu điểm cặn bã của hắn.
Cuộc phẫu thuật ngày hôm nay thiếu một thứ không thể thiếu —— thuốc gây tê, cho dù Nguyên Hà là anh hùng, có thể chịu đau, nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự run rẩy của thân thể. Thuốc gây tê không chỉ giảm bớt đau đớn cho bệnh nhân, không để bọn họ đau tới chết, mà còn để tiện cho bác sĩ chữa trị, giảm bớt nguy cơ bệnh nhân cử động trong quá trình giải phẫu tạo ra ngộ thương.
Không có thuốc gây tê, hắn có thể dùng phương pháp châm cứu, khiến bệnh nhân không cảm giác được đau đớn, cũng không thể nhúc nhích. Trước kia, hắn từng dùng loại phương pháp này mấy lần để phẫu thuật vì hoàn cảnh không thể gây tê cho người bệnh.
Có cần phải giảm đau cho Đại Hà không?
Nhưng ngẫm lại lại thấy không cam lòng, vì cái tên này, mà hắn chẳng những phải chịu tám lần cơn đau ấn dấu lửa nung, mà còn phải cố gắng cứu sống.
Cho nên Nghiêm Mặc quyết định, không giảm đau cho Đại Hà, chỉ châm những huyệt khiến anh ta không thể nhúc nhích.
Lúc đâm kim, Nghiêm Mặc cười thầm trong lòng, hắn cam đoan sẽ khiến Đại Hà đại nhân cực kỳ thanh tỉnh từ đầu cho đến khi kết thúc, để anh ta có thể lĩnh hội quá trình một người đang sống sờ sờ bị mỗ ra, bị cắt thịt, bị róc xương, bị xỏ chỉ……. một cách sinh động nhất.
Đây là trải nghiệm khó mà có được, không phải sao?