Thế Phương chống khuỷu tay lên bàn, kê cằm lên mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Vì hôm nay là lễ Thất tịch!”
“Lễ Thất tịch nên ăn toàn đậu đỏ á?” Ngọc Mẫn ngạc nhiên. Cô đã trải qua hai mươi ba lần sinh nhật. Cũng như trải qua hai mươi ba ngày lễ Thất tịch. Nhưng từ hồi ấy đến giờ cô chưa khi nào thưởng thức món ăn có đậu đỏ trong ngày này cả.
Thế Phương vươn cánh tay dài qua bàn, tự nhiên lau khóe miệng dính chút nhân đậu đỏ cho cô rồi nhẹ nhàng giải thích: “Anh nghe người ta nói: Vào ngày mồng bảy tháng bảy, nếu cùng người mình yêu ăn đậu đỏ sẽ được bên nhau trọn đời.”
Thật là một tin tốt lành nhưng đến hôm nay cô mới biết!
Ngọc Mẫn tiếc nuối nên hỏi lại: “Có thật không?”
“Anh nghĩ là thật!” Bởi, anh nhớ lễ Thất tịch năm vừa rồi, khi anh dưỡng thương trong bệnh viện. Kế bên giường anh là một đồng chí cảnh sát địa phương cũng dính đạn như anh trong chuyên án.
Cô người yêu của anh ấy vào thăm nuôi có mang theo ít chè đậu đỏ. Cô ấy lấy cho người yêu một bát, cô ấy một bát còn một bát chuyển qua mời anh.
Anh vốn không thích mấy món chè nên từ chối: “Anh chị cứ tự nhiên!”
Cô gái đó ép bát chè vào tay anh rồi nói: “Hôm nay là lễ Thất tịch, ăn chè đậu đỏ sẽ được may mắn trong tình duyên, sớm gặp được ý trung nhân.”
“Vậy hai người không phải là một đôi à?” Anh không tin vào câu chuyện lưu truyền này cho lắm.
Cô ấy cười: “Tôi và anh ấy cùng ăn chè đậu đỏ sẽ được bên nhau trọn đời. Còn anh, ăn vào để sớm gặp cô gái trong lòng.”
Lúc nghe cô gái nói vậy, anh chưa tin cho lắm nhưng cũng ăn hết bát chè. Bởi, trong lòng anh lúc đó có một khát khao luôn cháy bỏng: một ngày nào đó sẽ trở về tìm cô.
Niềm tin vào bát chè đậu đỏ trong lễ Thất tịch càng mãnh liệt hơn khi anh tham dự lễ cưới của cặp đôi ấy.
Nhìn cô dâu chú rể tay trong tay cười ngọt ngào hạnh phúc, anh chợt nhận ra: bấy lâu nay mình đã lo sợ chuyện viển vông. Anh lo nghề nghiệp của mình nguy hiểm có thể hy sinh bất cứ lúc nào, đã không mang lại cho cô hạnh phúc trọn vẹn còn làm dang dở cuộc đời cô nên anh kiềm nén tiếng lòng, đem khát khao giấu kín ở đáy con tim.
Nhờ có bát chè đậu đỏ trong lễ Thất tịch năm ấy, anh đã dũng cảm đối diện con tim yêu, dũng cảm trở về tìm hạnh phúc của đời anh. Anh tin hai người cùng ăn đậu đỏ sẽ mang lại cái kết viên mãn.
“Hôm nay, anh và em cùng ăn hết!” Nhìn phần thức ăn trên bàn, anh hạ quyết tâm.
Anh lại lấy bát múc cho cô bát canh móng giò đậu đỏ.
Nhìn bát canh mới lạ, thơm ngon bổ dưỡng và nghe được ước mong của anh, Ngọc Mẫn cảm động: “Ừm, chúng ta cùng ăn hết.”
Chẳng mấy chốc, món canh giò giòn đậm đà kết hợp đậu đỏ bùi thơm đã thanh lí xong. Anh lại chuyển sang cho cô bát chè đậu đỏ.
Cô khoát tay: “Em no lắm rồi!” Cô thật sự không thể ăn thêm.
Thế Phương dỗ dành: “Đây mới là món chính kết dính tình yêu đó em! Mấy món kia ăn cho có đậu đỏ thôi! Anh không biết nó có may mắn không nên vẫn phải ăn thêm bát chè cho chắc!”
“Nhưng bụng em…” không còn chỗ để chứa thêm.
“Vậy em ngồi nghỉ tí đi rồi anh đút cho em!”
Cuối cùng rồi bát chè có hương vị ngọt thanh của đường kết hợp với vị ngọt bùi của đậu đỏ cũng được cho hết vào bụng. Ngọc Mẫn cầu mong nó thật sự đem lại may mắn như lời anh nói. Để cho cô và anh được bên nhau trọn đời.