Ánh sáng chợt tối xuống, góc này ẩm ướt chật chội, chỉ có ánh sáng loá mắt lọt ra từ khe đá trơn bóng. Hắn thô bạo buông ra nàng, lúc buông tay còn kéo đứt vài sợi tóc của nàng.
Lăng Diệu Diệu không rảnh lo đau, trong lòng lo sợ: “Ngươi…… Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”
Mộ Thanh cười với nàng: “Mấy ngày không gặp Lăng tiểu thư, đã khỏi mất ngủ chưa?”
Hắn cười khiến người sởn tóc gáy. Rõ ràng là một khuôn mặt thanh xuân tươi đẹp, nhưng trong đôi mắt sáng ngời con ngươi lại ẩn chứa cảm xúc bị kìm nén.
Đó là sự lạnh lùng tàn nhẫn. Dưới lớp mặt nạ cười vẫn không nén nổi toát ra vài tia sáng lạnh lẽo.
“Rồi…….” Lăng Diệu Diệu khô cằn trả lời.
“Xem ra túi thơm của Liễu công tử dùng rất tốt.” Hắn dịu dàng phun ra từng chữ.
Lăng Diệu Diệu không chịu nổi: “Mộ Thanh, ngươi…… bị mất trí nhớ gián đoạn sao?”
Hắn không tức giận, ngẩng đầu: “Hử? Sao lại nói vậy?”
Lăng Diệu Diệu rất muốn hỏi hệ thống, độ hảo cảm* của Hắc liên hoa hảo mỗi ngày đều về 0 sao? Vì sao vốn dĩ đều phải ở bình thường trên đường tiến bộ Mộ Thanh, đột nhiên trở nên âm dương quái khí lên?
*mức độ yêu thích
“Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi…… ra vẻ bí hiểm cái gì?” Diệu Diệu bực bội, khí thế cũng tăng vọt lên.
“……” Mộ Thanh nghiêm túc nhìn lòng bàn tay mình, trầm mặc một lát. Mấy phút trôi qua như mấy thế kỷ, Lăng Diệu Diệu trong lòng thấp thỏm, cảm thấy giây tiếp theo Mộ Thanh sẽ nổi điên giết người.
Sự thật chứng minh nàng lo lắng nhiều. Hắn kiềm chế rất tốt nhếch khóe miệng: “Lăng tiểu thư hiểu lầm, ta chỉ là quan tâm một chút thôi.”
Thật không may, cái kiểu dầu muối không ăn này còn khiến người ta phát điên hơn bộc phát giết người.
“Không phải đã nói gọi ta là Diệu Diệu là được rồi sao?”
“Lăng tiểu thư nói đùa.” Ánh mắt Mộ Thanh sâu không thấy đáy, khác hẳn thiếu niên ngồi trước bàn cờ ảo não ngày hôm đó: “Tử Kỳ chỉ là khách. Khách thì phải có dáng vẻ của khách, sao có thể không giữ lễ phép với quận thủ tiểu thư?”
Xem ra đúng là độ hảo cảm và ký ức của Hắc liên mỗi ngày đều sẽ về 0.
Tuy nhiên, có điều hắn nói không sai. Nhóm nhân vật chính sống trong thế giới ma quái. Bọn họ và người sống trong gió yên sóng lặng – nguyên thân Lăng Ngu, vốn chính là hai đường thẳng khác nhau, tuy có giao điểm nhưng sẽ nhanh chóng tách ra, càng ngày càng xa.
Lăng Ngu một vị tiểu thư mềm yếu ngay cả cộm vải cũng không chịu được, vì sao lại cùng nhóm nhân vật chính bước chân vào con đường mạo hiểm không thuộc về nàng đó?
Cái đêm trong cơn ác mộng đó.
Gió đêm gào thét.
Quận thủ sắc mặt tái nhợt, da thịt trên má run lên, từng giọt mồ hôi lạnh từ hai bên thái dương chảy xuống: “…… Cho cha nhìn con thêm một lần.”
Thiếu nữ khóc nức nở: “Cha……” sau đó nhào vào lòng phụ thân, quần áo của ông đều bị mồ hôi làm ướt đẫm.
“Ngoan, ngoan, đi đi.” Giọng nói có chút run rẩy.
Bên ngoài vang lên tiếng chém giết, ánh đuốc sáng rực không ngừng lướt qua cửa sổ.
“Lão gia, đã xử lý xong.”
Hạ nhân cúi đầu cắn răng nói nhỏ, nhìn theo ánh mắt hắn có thể thấy trong nội đường có một đôi chân mang giày lụa thêu mới tinh, lòng bàn chân không nhiễm một hạt bụi, bất động nằm ở đó.
“Được rồi.” Quận thủ ngẩng mặt, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết tàn nhẫn, ông dùng sức đẩy cô gái gầy như que củi ra khỏi lồng ngực, nàng khóc lóc ngã vào vòng tay Liễu Phất Y.
Bên ngoài truyền tới một giọng nói điên cuồng vui sướng: “Ở đại sảnh, lão gia ở đại sảnh, mau đi theo ta.”
Thiếu nữ lập tức co rúm vào lòng Liễu Phất Y, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
“Đi mau. Đừng quay đầu lại.”
“Bọn họ ở đây.”
Cửa lớn bị công phá, cuối cùng một loạt hắc ảnh nối nhau xông vào phòng. Cùng lúc đó, dãy nhà xám đen đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa bùng lên từ khe hở cửa sổ và cửa ra vào, trong giây lát biến thành lửa cháy lan đồng cỏ.
Liễu Phất Y cõng nàng, đám cháy như hỏa cầu dần ngưng tụ thành điểm nhỏ, ngày càng xa khỏi tầm mắt.
“Lăng tiểu thư có vẻ thất thần nhỉ.” Mộ Thanh mở miệng khiến Diệu Diệu bừng tỉnh, sắc mặt hắn u ám: “Vẫn đang nghĩ tâm sự gì sao?”
“Ta…… Ta còn có việc gấp. Ta xong việc sẽ lại đến nói chuyện với Mộ công tử. Lăng Diệu Diệu ngơ ngác đi ra ngoài, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy ánh mặt trời.
“Ngươi nói ta mất trí nhớ……” Giọng nói của Mộ Thanh vang lên sau lưng nàng, mang theo ý cười rét lạnh: “Đã ai nói với Lăng tiểu thư chưa, rằng cô cũng là người có hai mặt?”
Diệu Diệu ngẩn ra, bước chân bỗng dừng lại, xù lông quay đầu nói: “Ta lại làm sao?”
Mộ Thanh lại không chịu nói, cười xua tay, ý bảo nàng đi đi. Nụ cười trong sáng vô hại, như thể vừa rồi hắn chỉ đùa vui một chút không ảnh hưởng toàn cục.
Diệu Diệu trong lòng mắng Hắc liên hoa một trận rồi mới nhấc váy rời đi.
Áo ngắn màu đỏ như ẩn như hiện lộ ra sống lưng nàng, màu sắc tươi sáng tập trung toàn bộ ánh sáng mặt trời, váy trắng sáng tới chói mắt, nàng rẽ qua một bụi hoa tươi tốt, biến mất trong tầm mắt.
Mộ Thanh cúi đầu, trên tay quấn lấy hai sợi tóc đen nhánh của Lăng Diệu Diệu.
Hắn lấy ra mảnh lá bùa rách từ trong tay áo, hai ngón tay vẽ vài nét lên lòng bàn tay, vài luồng không khí mơ hồ lưu động như sương mù, xông về phía lá bùa.
Rất lâu sau, một sợi tóc dài mảnh từ xa bay tới, như lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay hắn, nằm ngay trên lá bùa.
Mộ Thanh dùng tay phải cầm sợi tóc khó cảm nhận này, giơ lên cẩn thận xem xét. Ánh mặt trời chiếu xuống hàng mi hắn, để lại trước mắt một hàng bóng ma nhạt.
Đuôi tóc trên tay hơi khô vàng, cong về phía trước.
Hắn vươn tay trái nhìn sợi tóc của Lăng Diệu Diệu, đuôi tóc được cắt gọn gàng.
Không phải nàng sao?
Trên mặt Mộ Thanh hiện lên một chút ngạc nhiên.
Một nửa lá bùa đã bị đốt cháy trong tay hắn, nửa còn lại vẫn cố hấp dẫn luồng không khí, mang theo mùi ngọt ngậy, xen lẫn với mùi của lá bùa.
Ngay sau đó, nửa mảnh bùa còn lại giãy giụa một chút rồi cũng cháy thành tro. Hắn dừng một chút, sau đó thuận tay thả tóc của Lăng Diệu Diệu lên, từ từ đưa tới hơi thở trên người nàng.
Hắn chăm chú chờ đợi, vậy mà có chút khẩn trương.
Hơi thở mỏng manh Lăng Diệu Diệu lưu lại chậm rãi tụ tập bên cạnh hắn, dần được thanh lọc và khuếch đại. Mùi ngải cứu và cỏ vong ưu bị lọc ra, một mùi hương kỳ lạ truyền đến, không thể phân biệt được phía dưới còn mùi ngọt ngậy kia không.
Ngay sau đó một hơi thở quen thuộc ập tới. Đó là nồng đậm hơi thở của Liễu Phất Y.
Khuôn mặt vốn hơi trong sáng của Mộ Thanh lại lần nữa bị mây mù bao phủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Nói một chút. Phần này chủ yếu nói về việc nhà nữ chủ. Cuối cùng có một ít tình tiết phía sau. Bởi vì cần tạo bối cảnh bồi dưỡng tình cảm, cho nên nội dung phần này sẽ tương đối nhiều và tương đối tạp, nhạc dạo tương đối bình, đến phần tiếp theo sẽ tiếp xúc vụ án tương đối hoàn chỉnh, xung đột và đuổi kịp cốt truyện.
