* * *
Đã xế chiều, ánh nắng mặt trời không còn gay gắt, xung quanh vắng vẻ chỉ có mỗi Thu Đào đang thong dong dạo bước. Nàng băng qua chiếc cầu nhỏ bắt ngang hồ cẩm lý, nối liền khu đất từ chính điện sang dãy phòng của hai mẹ con Lê Hạo. Căn đầu tiên của dãy phòng này chính là nơi Lê Hạo viết chữ đọc sách. Cửa không đóng, Thu Đào nghiêng đầu nhìn vào quan sát. Bên trong bày trí đơn giản, chỉ có ba giá sách, bàn viết chữ có bày sẵn bút nghiên, một bàn trà với bộ ấm tách bằng gốm sứ hoa văn màu xanh da trời, khá giống với tưởng tượng của Thu Đào về nội thất thời cổ. Trông chẳng có vẻ gì là nơi riêng tư của ai, nàng đánh bạo bước vào, xem thử “thư viện” ở đây có khác gì với thư viện hiện đại không!
Tò mò về những quyển sách trên giá, Thu Đào chui hẳn vào dãy giữa, hết cầm quyển này lên lại đặt quyển kia xuống, tuy chữ bên trong đọc không hiểu được bao nhiêu, nhưng việc được tận mắt xem, tận tay sờ vào những đồ vật thời phong kiến như thế này, đối với Thu Đào là một trãi nghiệm cực kỳ lý thú. Mãi lo xem sách, nàng quên mất phải đi tìm căn phòng và giá nến bí ẩn kia.
Được một lúc, Thu Đào chú ý thấy trên bàn viết chữ có một quyển sách đang mở ra sẵn trang cuối, còn có một thanh gỗ nhỏ dằn lên để làm dấu trang. Nàng đến gần nhìn thì thấy cuối trang có vẽ đóa hoa đào hình dạng giống với đóa hoa đào của giá nến. Mừng rỡ và hiếu kỳ, Thu Đào cầm quyển sách lên để xem cho kỹ, biết đâu có chút manh mối gì chăng?
Mặt trời sắp lặn, Lê Hạo dắt theo Lê Tuấn về gần đến cửa thư phòng, thấy có bóng dáng ai đó đang cầm quyển sách mình quý trọng nhất, Lê Hạo nóng lòng chạy nhanh vào làm Lê Tuấn ở sau lưng phải gấp rút đuổi theo xem có việc gì. Lê Hạo căng thẳng hỏi lớn:
– Ai đó!
Bị gọi lớn Thu Đào giật mình đánh rơi quyển sách.
Khi đã nhìn rõ “kẻ đột nhập” là Thu Đào, Lê Hạo hơi ngạc nhiên hỏi:
– Nàng đến đây từ khi nào?
Lê Tuấn cũng vừa bước vào cửa:
– Thì ra là Thu Đào tiểu thư, làm ta tưởng hôm nay tứ đệ xui xẻo bị kẻ trộm ghé thăm!
Thu Đào lúc này hiểu ra đây là chỗ ở của Lê Hạo, biết mình đã thất lễ nên bối rối xin lỗi:
– Ta.. ta cứ tưởng đây là thư viện của Huy Văn Tự, có thể vào thăm thú được.. nên là..
Nhìn nàng hoảng sợ Lê Tuấn cảm thấy thật đáng thương, không muốn làm Thu Đào hoang mang thêm bèn chuyển sang nói việc khác:
– Nàng đến đây với ai? Chắc là thấy Huy Văn Tự đẹp nên tiện thể thăm thú một chút, đây cũng chỉ là thư phòng thôi, chắc tứ đệ không ngại đâu đúng không?
Lê Hạo lúc này đang vội vàng nhặt quyển sách dưới chân Thu Đào lên, chàng nâng niu dùng vạt áo lau qua một lượt, rồi trả lời:
– Tất nhiên không sao rồi! Nơi này trước kia nàng vẫn hay tới lui cùng chúng ta đọc sách viết chữ, chẳng khác gì nhà của nàng đâu!
Thu Đào giải thích thêm:
– Thật xin lỗi! Ta theo cha mẹ đến đây thắp hương, tiện thể muốn dạo chơi một chút..
Lê Hạo dịu dàng trấn an nàng lần nữa:
– Không sao đâu!
Gặp được Thu Đào ở đây Lê Tuấn vô cùng vui mừng, chàng có ý muốn mời nàng ở lại cùng uống trà ngắm trăng, bèn đưa mắt nhìn Lê Hạo, ý muốn nhờ em trai đi sắp xếp. Chàng nói:
– Hẹn trước không bằng tình cờ gặp! Hôm nay trăng đẹp, nàng cùng huynh đệ ta ở lại uống trà nhé!
Thu Đào tất nhiên là vui mừng đồng ý ngay, vừa được ở lại trò chuyện với Lê Hạo, vừa muốn nhân cơ hội hỏi về hình vẽ hoa đào và cái giá nến kia, một công đôi việc thật quá tốt rồi!
Lê Hạo hiểu ý anh trai, liền đi chuẩn bị một bàn điểm tâm cùng trà ngon để mang ra đình hóng mát trên hồ cẩm lý.
* * *
Trong lúc chờ Lê Hạo đi chuẩn bị điểm tâm, Thu Đào theo sau Lê Tuấn cùng đến đình hóng mát giữa hồ. Nhìn Lê Tuấn từ sau lưng, nàng chợt nghĩ đến chàng trai cầm ô đứng giữa vườn hoa ngoài cửa sổ từng xuất hiện trong giấc mơ lúc trước. Trang phục, dáng đi, và cả khung cảnh trước mắt lúc này sao quen thuộc quá! Rồi như một sự sắp đặt của số mệnh, ngay lúc đó Lê Tuấn nhận ra Thu Đào đang tụt lại phía sau mình khá xa, chàng quay lại hóm hỉnh nói:
– Tiên nữ! Sao đi chậm quá vậy, ta chờ nàng lâu rồi đấy!
Vừa nghe giọng nói và câu từ quen thuộc xong, bỗng nàng cảm giác như có một mũi kiếm đâm sâu vào tim, Thu Đào thấy đau nhói nên đưa hai tay ôm lấy ngực, mặt xanh xao nhăn nhó, nàng loạng choạng như sắp ngã xuống.
Lê Tuấn nhanh chóng nhận ra bất thường liền lao đến đỡ lấy nàng rồi hoang mang hỏi:
– Thu Đào! Nàng sao vậy?
Dần dần cơn đau tim qua đi, Thu Đào bình thường trở lại, nhưng chính nàng cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình. Chẳng lẽ cái thân xác của Thu Đào này yếu ớt vậy, đi có vài bước đã mệt đến nỗi đau tim như vậy rồi sao?
Nàng trả lời để Lê Tuấn yên tâm:
– À, ta không sao rồi! Đa tạ chàng!
Lê Tuấn hỏi lại, giọng vẫn chưa hết lo lắng:
– Nàng vừa bị làm sao vậy?
Không biết phải diễn tả cảm giác lúc nãy ra sao, Thu Đào đành nói cho qua chuyện:
– Có lẽ ta vừa mới khỏi bệnh nên đi vài bước đã thấy hơi mệt thôi!
Lê Tuấn nhìn nàng ân cần:
– Nàng thật sự không sao chứ? Đêm nay tuy không lạnh nhưng giớ lớn, hay là ta đưa nàng về phủ?
Sợ bị mất cơ hội dò hỏi tung tích hình vẽ hoa đào, nàng vội vàng vỗ tay lên ngực chứng minh:
– Thật sự không sao mà, đừng nói cho cha mẹ ta biết, ta rất muốn ở lại ăn điểm tâm, ngắm trăng cùng nhị vị Lê công tử! Xem này ta khoẻ lắm!
Lúc này Lê Tuấn mới yên tâm phần nào nhưng chàng không vượt lên đi trước nữa mà sánh đôi bên cạnh nàng, vừa đi vừa chốc chốc nhìn sang như để trông chừng báu vật của mình.
Kể ra cũng thật lạ, mỗi khi bên cạnh Lê Tuấn nàng đều cảm thấy một cảm giác thân thuộc ấm áp, chàng không giống như những tên đào hoa háo sắc chút nào. Ta và chàng kiếp này cũng có duyên bằng hữu chăng?
Đến đây, đột nhiên Thu Đào nhớ ra Lê Tuấn từng nói chàng là ngự tiền thị vệ bên cạnh Lê Nhân Tông nên nảy ra ý định nhờ chàng giúp đỡ thăm dò ý tứ nhà vua, thậm chí nói xấu về mình để Nhân Tông từ bỏ ý định nạp cung tần cũng hay! – Nàng tự nghĩ rồi quay sang nhìn Lê Tuấn bằng ánh mắt tinh nghịch. Nụ cười lạ lùng làm Lê Tuấn chột dạ hỏi:
– Chuyện gì đây đại tiểu thư?
Thu Đào đá lông nheo gợi ý:
– Chàng có muốn nghe thêm về “thành phố Hồ Chí Minh” của tiên nữ ta sống không? Giúp ta một việc đi, ta sẽ kể cho chàng nghe!
Lê Tuấn khoanh hai tay trước ngực đáp lại:
– Muốn ra điều kiện với ta sao?
– Đúng vậy, chàng là ngự tiền thị vệ, chắc chắn có cơ hội tiếp cận với Hoàng Thượng, ta muốn chàng nghĩ cách khiến Hoàng Thượng không còn muốn nạp ta làm cung tần nữa!
Lê Tuấn nghe đến đây không nhịn được nữa nên phì cười. Chàng giả vờ từ chối:
– Ta chỉ là một thị vệ nhỏ bé, làm sao lời nói lại đáng để Hoàng Thượng nghe được! Thôi, nàng chấp nhận số phận đi, vào cung làm mỹ nhân cho Hoàng Thượng vậy!
Thu Đào lườm một cái rõ dài rồi mắng, mà quên mất Lê Tuấn cũng hiểu tiếng Hán:
– 真是个渣男, 还敢说喜欢上了我! (Đúng là tên xấu xa, còn dám nói là thích ta)
Lê Tuấn trêu ghẹo trả lời:
– 那你说我能怎么帮哦! (Vậy nàng nói xem ta có thể làm được gì)
Thu Đào ấm ức:
– Nếu chàng thật sự thích ta lẽ ra phải thấy buồn khi ta phải làm cung tần cho Hoàng Thượng mới đúng chứ!
– Ta buồn chứ, nhưng biết làm sao được? Dù sao nàng cũng không thích ta, chi bằng cho nàng vào cung làm mỹ nhân cho xong!
Lê Tuấn nói xong khoái chí bậc cười thành tiếng. Thu Đào nghe đến đây cảm thấy không “nhờ vả” gì được tên thị vệ này nên nét mặt chùn hẳn xuống, nàng không nói gì nữa, tiến đến chiếc ghế trong đình hóng mát ngồi phịch xuống, chống tay lên cằm ngắm trăng chờ Lê Hạo mang điểm tâm đến.
Lê Tuấn cũng nhận ra lời từ chối tuy là đùa đùa vui của chàng đã làm cho Thu Đào thất vọng, bèn an ủi bằng lời chân thành, nhưng mãi về sau này nàng mới hiểu ra:
– Hoàng Thượng nhất định sẽ tốt với nàng mà!
Thu Đào liếc mắt sang nhìn Lê Tuấn một lần, rồi bất lực ngẩng đầu lên trời mà thở dài.
Lê Tuấn trộm nhìn nàng cố giấu nụ cười thích thú.
Trời đã tối hẳn. Dưới mái đình, hai người ngồi cạnh nhau cùng ngắm ánh trăng thu vằng vặc.
* * * Hết chương 9 —
Chú thích:
1. (*) Đinh Liệt: Danh tướng nhà Hậu Lê, là cháu gọi Lê Thái Tổ – Lê Lợi là cậu. Thời còn trẻ ông đã theo làm cận vệ cho Lê Lợi, làm quan qua bốn triều vua Lê là Lê Thái Tổ, Lê Thái Tông, Lê Nhân Tông và Lê Thánh Tông.
2. (*) Bồn Man: Tên một quốc gia cổ, một phần nằm ở tỉnh Xiêng Khoảng phía Đông Lào, một phần nằm ở phía Tây các tỉnh Bắc Trung Bộ Việt Nam. Thời Lê Nhân Tông, Bồn Man thuộc lãnh thổ Đại Việt, gọi là tỉnh Trấn Ninh. 350 năm sau thì bị Nguyễn Ánh (Vua Gia Long nhà Nguyễn) cắt cho Lào.