Tốc độ luồng sáng kia nhanh vô cùng, Cố Diễm kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau, lại muốn nhìn rõ đó là vật gì, mà khi y đang có chút chần chờ, luồng sáng giống như sao băng kia vậy mà va vào đầu Cố Diễm!
“A…” Mặc dù tự nhận năng lực nhịn đau cực mạnh, Cố Diễm cũng bị trùng kích bất ngờ tạo thành đau đớn làm thiếu chút nữa nhịn không được kêu ra tiếng, có điều ngay lúc đó y nhớ đến Dương Sóc đang ở dưới lầu, không muốn đối phương lo lắng, cho nên mạnh mẽ nhịn xuống, nhưng dù là như vậy vẫn không tránh khỏi rên rỉ. Trong não đau giống như muốn nổ tung, rất nhanh, bởi vì đau đớn mà mặt Cố Diễm đã tái nhợt, trên người cũng ướt đẫm mồ hôi.
Dương Sóc… ngay lúc này đi tới! Nhìn thấy tình huống hiện tại của Cố Diễm liền sợ hãi kêu lên một tiếng, ly nước trong tay thiếu chút nữa không thể nắm chắc.
“Cố Diễm! Chuyện gì xảy ra! Em làm sao rồi?” Dương Sóc vội vội vàng vàng nửa ôm lấy Cố Diễm, nhìn sắc mặt đối phương tái nhợt như tờ giấy liền cảm thấy quặn đau.
Cố Diễm suy yếu cười cười, vốn là cố hết sức muốn nở một nụ cười để dỗ dành Dương Sóc, nhưng cũng không thành công, bởi vì nụ cười kia khiến Dương Sóc càng nhìn càng thêm lo lắng.
“Cố Diễm, nói với anh, chuyện gì xảy ra? Vừa rồi không phải còn tốt sao? Em không thoải mái chỗ nào? Hử?” Dương Sóc một bên hỏi, một bên cẩn thận kiểm tra tình huống trên người Cố Diễm.
Ngón tay Cố Diễm cố hết sức giơ lên, chỉ chỉ đầu mình, “Em… đau đầu, vừa rồi… có cái gì đó tựa như ánh sáng màu vàng từ bầu trời bay đến… Em… không tránh được!”
Dương Sóc nghe vậy sắc mặt nhất thời đại biến, đời trước thời gian hắn sống quá ngắn, hơn nữa tin tức biết được cũng rất ít, trong thành phố này người lợi hại nhất e rằng sẽ là Cố Diễm, mà khi đó hắn cũng không biết một cách tỉ mỉ cấp bậc năng lực của Cố Diễm, đừng nói là người khác, về phía thây ma, trái lại hắn biết rõ e rằng có đến cấp ba…
Mà tại sao Cố Diễm lại đau đầu khi chưa đến thời điểm tận thế hoàn toàn, ánh sáng màu vàng kia rốt cục là thứ gì, hắn căn bản không thể dùng tri thức đời trước để hiểu được!
Lúc này, Dương Sóc càng thêm căm ghét bản thân ngày trước, sao lại không thể sống lâu thêm chút thời gian cơ chứ? Sao lại không thể sưu tầm một ít tư liệu về tận thế chứ!
Trông thấy sắc mặt Dương Sóc không tốt, vẻ mặt âm trầm, thân thể Cố Diễm run rẩy, miễn cưỡng nói: “Dương Sóc… em… em không sao cả… Anh ngủ trước đi, em…”
“Cố Diễm!” Dương Sóc nhịn không được thấp giọng rống lên, tức giận nói: “Em đang nói xằng bậy cái gì! Cái bộ dáng này của em anh làm sao còn muốn ngủ! Dù là heo anh cũng ngủ không được, sao em lại không suy nghĩ cho chính mình! Hiện tại đã không thể đến bệnh viện rồi…”
Môi Cố Diễm run lên, nhưng trong lòng thì nhẹ nhõm rất nhiều, Dương Sóc không phải ngại bản thân làm phiền hắn là tốt rồi, về phần đầu đang đau đớn… Y có thể chịu được! Trên đời này trừ người yêu tổn thương, tất cả đau đớn khác y đều không xem vào đâu cả.
Dương Sóc ôm Cố Diễm lên giường, kéo người vào trong ngực khẽ hôn, lại nhanh chóng xuống giường đóng cửa sổ lại, đóng xong, bản thân hắn cũng leo lên giường lần nữa ôm người kia thật chặt, “Cố Diễm, nhắm mắt lại, giống như thôi miên ấy, nghĩ đến ngủ, tưởng tượng đầu không đau nữa…. không đau nữa… Anh ở đây cùng em, ôm em, được không?”
Cố Diễm hơi kéo kéo khóe miệng, đầu rất đau, nhưng lòng lại ấm, vì vậy ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, “Được.” Thôi miên à… Có lẽ nên thử xem… Mặc dù, y không cho rằng bản thân sẽ bại trận trước loại đau đầu không hiểu ra sao này….
Sau khi Cố Diễm nhắm mắt lại, Dương Sóc chầm chậm hôn lên trán đối phương, trong miệng giống như thôi miên nhắc đi nhắc lại: “Không đau, không đau, ngủ sẽ không đau nữa.. Cố Diễm ngoan, ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi…”
Có lẽ một tiếng “ngủ đi” kia thật có tác dụng thôi miên, nhưng Cố Diễm nghĩ phần nhiều là do sự tồn tại của bản thân Dương Sóc, theo thời gian trôi qua y thật sự chậm rãi ngủ….