“Nguyễn Vũ Thanh, tớ mệt quá.”
“Nguyễn Vũ Thanh, tớ nhớ cậu rồi.”
Đọc xong hết trang này đến trang khác, khóe mắt của Diệp Tiêu dần phiếm hồng. Cô đóng lại quyển nhật ký, bỏ vào góc trong ngăn kéo, lại mở quyển bài tập ở kế bên tay rồi bắt đầu làm.
Cô nói với bản thân, vẫn còn hai năm nữa, hơn 700 ngày.
Chỉ cần cô kiên trì hơn 700 ngày, cô liền có thể tìm cậu tính sổ rồi.
Trong bữa tiệc gia đình ngày đầu năm mới, Diệp Tiêu vừa ngồi xuống chỗ, liền lấy cuốn sổ từ vựng nhỏ từ trong túi ra, tận dụng thời gian chờ cơm để học thuộc vài từ mới.
Diệp Phong ngồi cạnh cô nhíu mày hỏi: “Không đến mức vậy chứ, chị?”
Diệp Tiêu không thèm để ý đến cậu ấy.
“Ai, chị thật sự muốn thi vào trường Thực Nghiệm hả?” Diệp Phong hỏi.
Diệp Tiêu vẫn không để ý cậu ấy như cũ, nhưng lại bị mẹ cô đổi đề tài: “Tiểu Phong cũng phải chăm chỉ học tập, đến lúc đó đến tìm chị con, hai đứa vừa hay có thể làm bạn đồng hành.”
Nói như kiểu cô đã thi đậu không bằng! Diệp Tiêu oán thầm. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
“Đúng rồi Diệp Tiêu, nghe nói cháu viết văn cực kỳ tốt, có thời gian thì chỉ Tiểu Phong viết với.” Đột nhiên dì nhỏ nói, “Thằng bé thi giữa kì viết lạc đề, thật là khiến cho người ta tức chết mà.”
Thoáng chốc mặt của Diệp Phong mang đầy sự ủy khuất.
“Em thi ngữ văn có mang não theo không vậy? Viết văn mà cũng có thể lạc đề.” Diệp Tiêu khịa cậu.
“Tại sao chị lại công kích cá nhân chứ?” Diệp Phong cả mặt bất mãn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, kéo khóa balo ở phía sau ra, cúi đầu xuống tìm đồ gì đó.
“Ai mà không có bài văn hay, em cũng có mà!” Cậu bé lấy ra một tờ bài làm văn, lắc mạnh trước mặt cô.
Diệp Tiêu nhận lấy tờ làm văn, liếc nhìn thấy 2 con số đỏ tươi trên tờ đề, cười hỏi: “48 điểm, cao như vậy, là do em viết?”
“Sao có thể? Em thi văn giữa kì được có ba mươi mấy điểm à.” Diệp Phong phủ nhận, rất nhanh liền đắc ý nhướn mày, lại gần nói, “Bạn nữ kế lớp em viết đó, chị có thể xem một chút, có phải viết còn hay hơn chị không.” @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Diệp Tiêu cạn lời, phán đám nói: “Cũng chả phải là do em viết, em đắc ý như vậy làm gì chứ?”
“Xì!” Diệp Phong giành lại bài văn bảo bối của cậu, “Không xem thì trả em!”
Diệp Tiêu không nhịn được mà cong khóe môi. Trong ấn tượng của cô, lần đầu tiên cái đuôi nhỏ của Diệp Phong hướng lên trời công khai biểu hiện sự ngưỡng mộ đối với một người, đây quả thật là việc mới lạ nha.
Vì vậy, Nguyễn Vũ Thanh – người cũng viết văn không hay, lúc nhìn thấy bài văn ưu tú của cô, sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ? Cậu cũng sẽ cầm lấy những bài văn hay trên tạp chí thành phố, chỉ vào bài văn ưu tú của cô mà vênh mặt đắc ý khoe với bạn bè xung quanh, nói với những người khác rằng cậu có quen biết với bạn nữ viết văn cực kỳ hay này không?
Sẽ chứ?
Diệp Tiêu không biết đáp án, nhưng vẫn cố gắng hết sức lực của mình để thực hiện. Cô nỗ lực chen vào thế giới của cậu, vọng tưởng để lại dấu vết trong thế giới của cậu.
Cô sợ cậu sẽ quên mất cô, cũng không nhớ cô nữa.
Nếu như thật sự trở thành như vậy, đến lúc đó, cô nên làm sao đây?
Thời gian ba năm rất dài, nhưng Diệp Tiêu lại rất bình tĩnh, thức đêm từ ngày này qua ngày khác. Cô lừa mẹ mỗi cuối tuần sẽ đến thư viện trường để học bài, nhưng thực tế lần nào cũng đeo cặp chạy đến tiệm trà sữa, ngồi xuống chỗ của Nguyễn Vũ Thanh, ôm một ly lục trà lài đọc sách và làm đề. Khi mà cô mệt đến mức không chịu nổi nữa, cô sẽ nhẹ nhàng dựa đầu vào tường, thất thần nhìn vào đáy ly thủy tinh. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Cô thật sự rất mệt rất mệt.
Nhưng cho dù có phải tiếp tục mệt, cô vẫn rất muốn gặp lại Nguyễn Vũ Thanh.
Lần này, cô cam tâm tình nguyện nhốt mình trong gông kiềng của điểm số, không phải do mẹ ép cô, không phải do bất kỳ ai xung quanh ép cô, mà là do cô tự nguyện.
Cô cam tâm tình nguyện chịu nỗi khổ này, chỉ vì có thể gặp lại cậu ở một nơi cao hơn.