Thế nhưng Thư Yến nào có phải loại con gái dịu dàng thục nữ, Đường Chính Lâm dù có mếu máo hay làm nũng trước mặt cô thì cuối cùng kết quả vẫn là khổ sở uống hết chén thuốc.
…
Hôm nay Thư Yến đi học lại sau một thời gian, thế nhưng khi đến trường thì không rõ vì sao đám học sinh cứ ngước nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Cô không để tâm lắm, vẫn như thường ngày bước vào lớp.
Thế nhưng chợt phía sau có một bàn tay chạm vào vai cô.
“Đường Chính Lâm?… Sao không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đến đây làm gì? Trường học không phải chỗ đi chơi đâu.”
Đường Chính Lâm khoác trên người đồng phục học sinh, cái khuôn mặt điển trai lại thêm vóc dáng cao lớn của anh khiến đám nữ sinh xung quanh nhìn đến mê mẩn.
“Kiều Như đi đâu thì Chính Lâm sẽ đi theo đó… Ba mẹ đã đồng ý để Chính Lâm đi học với Kiều Như rồi.”
Đường Chính Lâm vừa nói vừa có vẻ mặt mừng rỡ.
Quả thật Đường Chính Lâm sau khi đều đặn uống thuốc của Thư Yến một tháng thì bắt đầu có một chút hiệu quả, phản ứng của anh ta nhanh hơn so với trước kia, cũng lanh lợi hơn khiến ông bà Đường vui đến mức ngủ cũng mỉm cười, sau đó lòng tin đối với Thư Yến càng cao hơn.
Thư Yến nhíu mày:
“Người ta phải bắt đầu từ nhỏ tới lớn từ thấp lên cao, anh đột nhiên nhảy vào học như vậy cũng được sao?”
“Chính Lâm có tiền mà!”
Nhìn vẻ mặt anh ta vừa nói vừa đắc ý, Thư Yến cảm thấy thuốc của cô quả thật có công hiệu, hiện tại thì cái tên này còn có thể tự đắc với cái gia thế đồ sộ của bản thân nữa.
Đột nhiên một nữ sinh từ xa đi đến, khuôn mặt có hơi ửng đỏ vẫy tay chào với Đường Chính Lâm.
“Chào cậu, cậu mới chuyển trường đến sao? Tớ mới thấy cậu lần đầu tiên.”
Đường Chính Lâm không trả lời vội mà quay sang Thư Yến, dường như muốn hỏi ý cô rằng anh ta có thể trả lời cô gái trước mặt không.
Thư Yến không ngờ cái tên ngốc này vừa ra đường đã đào hoa như vậy, có chút buồn cười.
Cô cảm thấy nếu để Đường Chính Lâm trả lời nếu không xử lí tốt có thể người khác sẽ biết anh ta có bệnh, nếu vậy thì có chút phiền phức nên bèn lên tiếng thay.
“Mới chuyển trường đến, tên là Đường Chính Lâm.”
Cô gái kia đột nhiên khó chịu:
“Tôi hỏi anh ấy chứ có hỏi cô sao?”
Thư Yến bị chất vấn vô lí, giọng hơi trầm lại.
“Cô không thấy anh ta không muốn trả lời cô hay sao?”
Cô gái trước mặt tên là Cao Vy, là hoa khôi của trường, cũng là con gái của thế gia, vì vậy mới dám nói chuyện ngang ngược như vậy trước con gái nhà họ Kiều.
Cao Vy chau mày lại:
“Cô làm sao biết anh ấy không muốn trả lời tôi? Cái loại con gái bỏ nhà đi theo trai bẩn thỉu như cô thì không có tư cách nói chuyện với tôi.”
“Kẻ không có tư cách nói chuyện với tôi là cô, vả lại tôi không bỏ nhà theo trai.”
Cao Vy bật cười giọng điệu châm chọc.
“Haha, không bỏ nhà theo trai sao? Ai tin cô đây? Việc cô bỏ nhà theo trai bây giờ cả cái trường này đều biết, cô không đi học cả tháng nay rồi, nếu không phải con nhà Kiều gia thì đã bị đuổi học từ lâu, đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”
Thư Yến cau mày, có người dám lan truyền tin tức cô bỏ nhà theo trai sao… Cô nhất định phải xử lý kẻ đó mới hả được cơn giận này.
Xung quanh cũng bắt đầu ồn ào, bọn họ nhốn nháo nói về cô, có kẻ còn nói rằng Vương Thiên Bảo thật đáng thương khi bị cô phản bội, đáng lẽ ra anh ta phải hủy hôn ước với cô.
Thư Yến nghiến răng, ngay lúc Mộc Liên và Vu Đình hai kẻ chơi bằng mặt chứ không bằng lòng với Kiều Như vừa đi tới liền bị cô kéo lại.
Bọn họ đột nhiên bị kéo lại, có chút hoảng hốt.
“Kiều Như… Lâu rồi không gặp cậu… Sao…”
Bọn họ còn chưa nói hết câu đã bị cô cắt ngang.
“Nói cho tôi biết, ai là kẻ lan tin tôi bỏ nhà theo trai!?”
Nhìn giọng điệu đáng sợ của cô, Mộc Liên và Vu Đình nhìn nhau, sau đó lắp bắp:
“Là… Chị gái của cậu… Kiều Hạ…”