“Có một trường huấn luyện quân sự đặc biệt tên là C.S.I ở… Wanda”
“Thông tin có gì?”
“Thưa thầy… thật ra không có gì, thông tin này không có ở bất cứ đâu, em cũng đã truy cập hệ thống của FBI, hoàn toàn không có. Cái tên C.S.I xuất hiện ở trong dòng trạng thái của một tài khoản Instagram cá nhân của một nhà báo người Anh.”
“Thông tin về anh ta?”
“Tài khoản bị đóng ngay sau khi anh ta đăng dòng trạng thái này ba ngày. Thông tin về anh ta cũng hoàn toàn biến mất. Như thể… anh ta chưa hề tồn tại. Em tìm được cache (bộ nhớ đệm) trên dòng tìm kiếm còn lưu lại.”
“Trạng thái của anh ta đăng gì?”
“Anh ta viết như sau: Những bí mật từ C.S.I mang đến cho tôi sự kinh hoàng. Đây là một kiểu huấn luyện khủng khiếp hơn thời trung cổ, vi phạm nhân quyền nghiêm trọng. Tiếc rằng tôi không thể tiến xa hơn trong quá trình điều tra của mình. Xin lỗi…”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Vâng, chỉ thế thôi!”
“Ngoài ra anh ta còn đăng gì khác nữa?”
“Mọi thứ đều đã bị xóa ngay cả tài khoản này cũng bị xóa, may mắn, nó được lưu trong một đường link được chia sẻ trên E-search, chỉ hiển thị dòng đó, không thể truy cập.”
(E-search là trình duyệt tìm kiếm do tác giả tưởng tượng)
Diệp Minh thở dài. Thông tin mà Nhạc Ly cho anh không phải là vô giá trị, lần theo đầu mối này anh có thể tìm kiếm thêm chút thông tin. Tuy nhiên, C.S.I này có liên quan gì đến Tống Nguy hay không thì chưa biết. Cơ bản là… sau khi chuyển khỏi Green House, Tống Nguy ở đâu trong suốt mười ba năm? Và điều đó có liên quan gì đến sự mất tích của hắn hiện tại?
Giá như anh có thể biết hắn ở đâu, thì quá khứ của hắn cũng không còn quan trọng nữa.
Ở đầu dây bên kia, Nhạc Ly ngập ngừng nói:
“Thầy… sao thầy nhất định phải tìm người tên Tống Nguy đó? Hắn ta quan trọng lắm sao?”
“Ừm, quan trọng. Cảm ơn em nhé, Nhạc Ly!”
“Tiểu Hà đã cho sửa chữa một số thiết bị thí nghiệm rồi, bao giờ chúng ta tiếp tục công việc ạ?”
“Ngày mai tiếp tục.”
“Thầy… nếu Tống Nguy kia mất tích, liệu… liệu có phải hắn ta trở về Tống thị rồi không? Chẳng phải… đến đó hỏi sẽ tiện hơn không?”
Quả thật, đầu óc Nhạc Ly nhảy số rất nhanh. Khi muốn tìm cái gì cậu ta liền nghĩ đến những phương án nhanh nhất. Giống như muốn truy cập thông tin của Tống thị, cậu ta liền trực tiếp hack vào hệ thống của Cục An ninh Liên Minh. Tìm C.S.I cậu ta liền hack luôn FBI. Quả thật có chút cạn lời. Nhưng lần này, Nhạc Ly đã đúng!
Thấy Diệp Minh không nói gì, Nhạc Ly sợ mình nói sai, liền lắp bắp hỏi:
“Thầy… thầy định làm gì… “
“Đi hỏi Tống thị!” Diệp Minh nói rồi cúp máy. Tại gia, Nhạc Ly đánh rơi cái điện thoại xuống giường, há hốc cả miệng.
“Thầy định đến tòa nhà an ninh cực cool ngầu đó hỏi thật sao, thầy ơi!”
Diệp Minh quay lại phòng tắm làm vệ sinh cá nhân xong, anh mặc một áo sơ mi kẻ caro, thắt cà vạt cùng màu, khoác áo măng tô màu xám. Trông anh đúng là một trí giả từ đầu đến chân, chỉ tiếc rằng, vẻ đẹp từ khuôn mặt đến dáng người đã “tố cáo” Diệp Minh anh đã chọn nhầm nghề. Sinh viên của Diệp Minh thường khóc không thành tiếng mỗi khi thầy Diệp lên lớp, đảm bảo nhiều fan cuồng hơn cả tài tử điện ảnh.
Vừa mở cửa, Diệp Minh đã thấy một người đứng dựa lưng vào bức tường hành lang. Diệp Minh nhận ra đây chính là người đã chở Tống Nguy chạy trốn trên đường số Tám khi anh phải cắt đuôi bọn sát thủ.
Mã Linh tiến lại gần, chìa tay ra với anh:
“Giáo sư Diệp, tôi là Mã Linh. Tôi muốn hợp tác với anh!”
Diệp Minh nhìn Mã Linh, trong lòng gợn lên một cảm xúc khó nói nên lời. Mã Linh có một vẻ đẹp gần như áp đảo mọi mỹ nhân trên thế giới này, lại vô cùng mạnh mẽ, thẳng thắn. Tống Nguy với cô gái này… quả nhiên tình cảm sâu đậm. Tâm trạng Diệp Minh bỗng chốc không vui. Anh sẵng giọng:
“Tôi với cô không có lý do hợp tác!”
Mã Linh thấy Diệp Minh không bắt tay, cũng chẳng tỏ ra ngại ngùng, liền khoanh tay đứng nghiêm chỉnh, mỉm cười nhã nhặn với vị giáo sư có khuôn mặt đẹp nhưng lời nói thốt ra lại đầy mùi dấm này.
“Tôi biết anh là người đã cản xe để tôi và Tống Nguy chạy thoát. Hiện nay chúng ta đều mất dấu anh ấy. Tôi muốn biết anh sẽ tìm Tống Nguy ở đâu?”
“Cô thân thiết với cậu ta, lại đi hỏi tôi? Tôi chỉ quen cậu ta được vài hôm.”
“Chỉ quen vài hôm mà xả thân vì anh ấy như vậy, chắc hẳn anh là người muốn tìm anh ấy nhất trên thế giới này. À không, tính cả tôi nữa, vậy thì… chắc hẳn anh đã có phương án rồi!” Mã Linh trơ mặt nài thêm.
“Các người không phải cảnh sát sao? Đi mà tìm cậu ta đi!” Diệp Minh sắp hết kiên nhẫn.
“Vì anh ta… tôi bị đuổi khỏi Cục rồi. Ít nhất cũng phải tìm anh ta để đòi bồi thường. Giáo sư Diệp, nếu anh không hợp tác, tôi cũng không khách khí đâu.”
Mã Linh nói xong, liền lách người đi vào trong nhà. Diệp Minh bị cô đẩy vào người, liền lùi lại một bước. Mấy hôm nay tâm trạng Diệp Minh không tốt vì lo lắng cho Tống Nguy, hỏa huyết lập tức xộc lên não bộ.
Dơ chân đóng sập cánh cửa, Diệp Minh liền vươn tay tới yết hầu của Mã Linh. Là một cảnh sát đặc nhiệm, Mã Linh mấy năm nay đã trở thành hung thần của giới tội phạm trong thành phố, cô không ngờ lại bị Diệp Minh bất ngờ ra tay, thân thủ nhanh như chớp khiến trong một khắc Mã Linh rơi vào cảm giác khiếp đảm. Nhưng vốn được rèn luyện đặc biệt tử nhỏ, Mã Linh liền nghiêng người tránh được cú trảo của Diệp Minh, dơ tay lên cản, nhưng cũng gần như lập tức, Diệp Minh lật cổ tay một cái, đã bắt được tay Mã Linh, đồng thời chỉ bằng một cú di chuyển nhẹ nhàng, Diệp Minh đã khóa chặt Mã Linh từ phía sau.
Mã Linh hoảng hồn.
Đây là lần duy nhất trong đời mình, Mã Linh có cảm giác bị khống chế, như con chuột sa vào bẫy, chờ chết.
“Cảnh cáo cô, nếu còn muốn dây dưa, tôi sẽ không khách khí đâu!” Diệp Minh từ phía sau, gằn từng tiếng. Nói xong, anh đẩy mạnh một cái khiến Mã Linh ngã lộn vào chiếc sofa. Mã Linh đưa tay xoa xoa cổ tay vừa bị Diệp Minh xiết, lẩm bẩm:
“Mẹ kiếp, giáo sư Diệp, thân thủ không tồi. Thật không hiểu cái tên Tống Nguy kia còn dây vào loại người nào nữa, toàn thứ khó nhằn.”
“Cút!”
Diệp Minh mở cửa tống tiễn tình địch.
Mã Linh không hề hay biết, người kia dấm đã xộc lên tận mũi.
Cô đi ra ngoài, còn dừng lại nói:
“Giáo sư Diệp, tôi biết anh sẽ đột nhập vào Tống thị ngay đêm nay. Nói để anh biết, Tống thị gồm năm tòa nhà an ninh cấp độ quốc tế, không có tôi anh không thể tìm ra được Tống Nguy nếu anh ta ở đó. Hơn nữa, anh ta chính là đang trốn tránh anh, chỉ cần anh xuất hiện là chẳng khác nào mèo vờn chuột. Anh nghĩ xem, nếu tôi ra mặt, hẳn là vẫn có cơ hội chứ?” Nói xong cô liền sải bước về hướng thang máy.
“Đứng lại!”
Nghe tiếng quát của giáo sư Diệp, Mã Linh âm thầm mỉm cười dơ hai đầu ngón tay bắn vào không khí. Pằng! Trúng chiêu!