Luật sư Trình Vân đưa một xấp tài liệu cho Lưu Đại Hùng: “Trong đây có đầy đủ chi tiết các bước ông cần thực hiện. Người của bên tôi sẽ hỗ trợ cho người của ông.”
Lưu Đại Hùng gật đầu: “Được, luật sư Trình và luật sư Trương, tôi sẽ cho người tiến hành ngay.”
_
Thám tử tư Chu Vạn Triết đang ngồi trong chiếc xe bán tải cũ kỹ, ghế da đã phai màu và hơi rách ở vài chỗ. Cái lạnh của đêm len lỏi vào không gian trong xe, nhưng anh không cảm thấy lạnh, mắt anh đăm đăm nhìn về căn hộ sáng đèn của giám đốc Cao Di Hòa qua cửa sổ xe. Đã được vài ngày nay, anh theo dõi mọi biến động của Cao Di Hòa theo chỉ đạo của luật sư Cố Từ Hàm.
Tâm trạng anh như căng một dây đàn, sự kiên nhẫn dần dần bị thử thách. Anh vừa lắp đặt xong một chiếc camera nhỏ, cẩn thận gắn vào gốc cây đối diện để giám sát. Dây cảm xúc của anh được giải tỏa, cuối cùng, anh cũng đã hoàn tất bước quan trọng này.
Bỗng nhiên, hình ảnh trên màn hình bắt đầu bị nhiễu loạn, một loại nhiễu màu trắng đen chập chờn qua lại. Tín hiệu camera mất dần, màn hình chuyển sang màu đen. Chu Vạn Triết hoảng hốt, đôi tay run rẩy nhanh chóng kiểm tra thiết bị, nhưng không thấy vấn đề gì. Rõ ràng có ai đó đang cố tình gây nhiễu tín hiệu camera.
Đúng lúc đó, từ cửa vào tòa nhà, một chiếc xe ô tô đang rời khỏi. Người đàn ông lái xe mặc dù che mặt kín đáo nhưng có vẻ rất giống Cao Di Hòa. Chu Vạn Triết không do dự, nhanh chóng khởi động xe bán tải cũ kỹ của mình và đuổi theo.
Nhưng khi vừa quẹo vào con hẻm phía sau tòa nhà, chiếc xe kia đã mất hút. Chu Vạn Triết đạp mạnh vào phanh, tránh tông vào người phía trước. Anh cảm thấy như bị đấm vào bụng, choáng váng nhận ra mình đã bị đánh lừa. Đó chỉ là một người đóng giả Cao Di Hòa để đánh lạc hướng. Trong khi đó, Cao Di Hòa thật sự đã lợi dụng khoảnh khắc này để lẩn trốn đi nơi khác.
Chu Vạn Triết ngồi lại trong xe, cảm giác tức giận và thất vọng trộn lẫn. Anh nhấm nháp ly cà phê đã nguội lạnh trên bảng đồng hồ, cảm thấy nó đắng lè như chính tình hình hiện tại. Anh biết mình cần phải mau chóng tập trung lại, nhưng trong đầu lúc này chỉ còn vọng lại tiếng cười giả tạo của Cao Di Hòa, đầy sự chế giễu và khinh thường. Hình ảnh do anh tưởng tượng ra.
Sáng hôm sau, Chu Vạn Triết đến văn phòng gặp Cố Từ Hàm báo cáo tình hình.
Cố Từ Hàm mời Chu Vạn Triết ngồi xuống ghế sofa. Cô nhẹ nhàng rót trà vào hai chiếc tách nhỏ trên bàn:
“Thám tử Chu, tôi nghe nói nhóm người của Longma đã phát hiện ra anh và cho người đi theo dõi phá hoại công việc điều tra?”
Chu Vạn Triết gật đầu, ánh mắt thoáng chút bực tức. Cố Từ Hàm mỉm cười trấn an:
“Đừng lo lắng, thám tử Chu. Anh cứ tiếp tục theo dõi Cao Di Hòa. Tôi sẽ cử thêm vài người hỗ trợ cho anh. Có thông tin gì cứ liên lạc với tôi.”
Chu Vạn Triết gật đầu, nở nụ cười tự tin. Luật sư Cố không tỏ ra thất vọng ngược lại còn động viên anh tiếp tục.
Thực chất, Cố Từ Hàm không chỉ xem Chu Vạn Triết như một quân cờ trong kế hoạch tinh vi của mình, cô còn dùng anh như một bức bình phong để đánh lừa đối thủ pháp lý đầy tài năng: Trình Vân và Trương Giai Tuệ. Điều này không phải là vì cô chê bai khả năng của Chu Vạn Triết, mà là do cô có một ván bài phức tạp hơn và Chu chỉ là một phần nhỏ của nó.
Một thám tử tài năng khác, một chuyên gia trong việc cải trang và tình báo, đã được chỉ định để theo dõi Lưu Đại Hùng, tổng giám đốc của Longma EV. Đây mới chính là điểm mấu chốt quan trọng của toàn bộ vụ án.
Đối với Cao Di Hòa, bằng chứng đã được Hira thu thập đầy đủ và đang chờ phát huy. Nhưng để thực sự có cơ hội chiến thắng, khiến Longma EV bồi thường và khôi phục lại uy tín của Hirano, cô cần phải tìm ra bằng chứng liên quan đến Lưu Đại Hùng. Và chỉ khi điều này được thực hiện, mọi thứ mới thực sự được đặt vào đúng quỹ đạo.
_
Jo ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không. Anh vẫn không thể hiểu nổi lý do vì sao Áo Áo lại quyết định chia tay một cách đột ngột như vậy.
*Áo Áo: Bí danh của một nữ diễn viên Trung Quốc.
Jo thở dài nặng nề. Từng kỷ niệm đẹp đẽ bên cô ấy giờ đây chỉ còn là nỗi nhung nhớ da diết.
Dù bên cạnh Jo có rất nhiều cô gái khác vây quanh, nhưng Áo Áo vẫn luôn chiếm một vị trí đặc biệt, không thể thay thế.
Anh và cô thường dạo bộ dọc bờ hồ Cửu Long, tay trong tay, thì thầm những lời ngọt ngào bên tai nhau. Đôi khi, họ lại ghé vào một quán cà phê nhỏ yên tĩnh để tận hưởng khoảnh khắc riêng tư. Jo say sưa ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Áo Áo, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô.
Những dòng suy nghĩ của Jo bị cắt ngang bởi khuôn mặt nghiêm nghị của cha anh bỗng hiện về trong tâm trí. Hirohito rõ ràng không hài lòng với cách Jo điều hành công ty thời gian gần đây.
Sức ép từ gia đình và kỳ vọng của cha buộc Jo phải dồn hết tâm trí vào công việc, cố gắng cứu vãn tình hình. Điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ có ít thời gian hơn dành cho những hoạt động riêng tư.
Jo vốn là người duy nhất trong gia đình thường xuyên đi khám và điều trị tâm lý. Bình thường, nếu không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, anh luôn là người rất có trách nhiệm và tận tâm với công việc. Thế nhưng, chỉ cần xuất hiện một cô gái xinh đẹp, thông minh và có sức hấp dẫn, Jo lại dễ bị mất tập trung, mơ mộng ngay cả khi đang làm việc.
Điển hình như năm ngoái, khi Jo phải thuyết trình tại một hội nghị quan trọng của đối tác ở Tokyo. Dù đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nhưng khi bước lên sân khấu, anh lại bất ngờ nhìn thấy Sora Godo – cô con gái xinh đẹp của thầy giáo đã từng dạy anh hồi đại học. Vẻ đẹp của Sora đã hoàn toàn cuốn hút ánh nhìn và làm Jo mất bình tĩnh, vấp váp trong suốt bài thuyết trình. May mắn là anh có mang theo tài liệu in sẵn nên mới có thể hoàn thành buổi thuyết trình một cách tạm ổn.
Thậm chí khi đã có bạn gái, Jo vẫn không thể khống chế được việc mình cảm mến những cô gái khác. Từng có thời gian anh sa vào rượu chè, phải đi cai nghiện. Bề ngoài Jo có vẻ chuyên tâm với công việc, nhưng thực chất lại rất dễ bị lung lay, thiếu tập trung.
Lo lắng trước tính cách đó của con trai, cha mẹ anh đã nhiều lần can thiệp vào chuyện hẹn hò của Jo. Họ luôn cố gắng định hướng anh tập trung vào sự nghiệp, gia đình nhiều hơn.
Tưởng rằng mọi chuyện đã ổn định, nhưng mới cách đây vài tháng ở Bắc Kinh, Jo lại cảm mến một nhân viên mới xinh đẹp tại công ty. Cha mẹ anh lại lo sợ cảnh “đâu cũng vào đó” sẽ tái diễn, ảnh hưởng đến công việc của con trai, họ quyết định cho cô gái nghỉ việc. Điều này khiến nhiều nhân viên cảm thấy tài năng và kinh nghiệm của họ bị xem thường. Hễ được tổng giám đốc để mắt đến thì cho dù họ có giỏi đến đâu cũng sẽ bị sa thải.
Thông tin này chỉ có nội bộ công ty Hirano biết rõ, bất cứ ai hó hé những thông tin bất lợi của gia tộc Hirano ra ngoài đều gặp phải hậu quả khó lường.