Cô hơi mím cánh môi phấn nộn, trước đưa mắt nhìn lướt qua hàng loạt cửa hàng một lần từ trái sang phải.
Sau đó…Chọn cửa hàng chuyên đồ thể thao dành cho nam nằm ở trong góc.
Hiện tại cô là vệ sĩ, mặc đồ thể thao phù hợp hơn.
Trong lòng chắc chắn nho nhỏ, cô gái bước lên một bước, muốn bước đến cửa hàng chuyên đồ thể thao.
Cánh tay nhỏ nhắn lại bị nam nhân nắm lấy một phen.
“Cô không thích hợp để mặc những bộ kia.”
Lục Thiệu Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt xẹt qua một vòng bất mãn.
Ngay sau đó dẫn Hạng Tinh đến một cửa hàng thanh mát sang trọng.
Anh dẫn nữ nhân đến đây, sao có thể chạy tới mua đồ thể thao của nam.
Người khác nghĩ về Lục Thiệu Khiêm anh như thế nào.
“…”
Hạng Tinh cẩn thận nhìn nam nhân bên cạnh đột nhiên giảm khí áp*.
[* Khí áp (气压): Khí áp là sức ép của không khí lên bề mặt Trái Đất. Trong trường hợp này ý của câu là Lục ca đang tức giận với tiểu Tinh tỷ, không liên quan gì đến khí hậu =))]Không có biện pháp, đành phải yên lặng mà chọn lựa những bộ váy nhỏ xinh tươi mát đáng yêu trước mắt.
Nhíu mày chọn một hồi lâu, cô lấy bộ váy lụa chiffon màu trắng xuống.
Khoa tay múa chân ở trên người, quay sang nhìn Lục Thiệu Khiêm, nghiêng đầu một cái.
“Lục tiên sinh, đẹp không?”
Lúc đó, Lục Thiệu Khiêm đang nói gì đó với Hứa đặc trợ, chỉ nhàn nhạt liếc mắt.
Không chút để ý trả lời: “Ừ, đẹp.”
Hạng Tinh chớp chớp đôi mắt ướt mềm, nghĩ nghĩ, treo váy trắng nhỏ lên.
Lại lấy một bộ váy lụa màu xanh lục nhạt.
“Lục tiên sinh, đẹp không?”
“…Ừ, đẹp.”
Lần này, Lục Thiệu Khiêm nhìn cũng chưa nhìn.
Hạng Tinh không khỏi nhíu mày nhỏ lại.
Nghĩ nghĩ, cô dứt khoát buông váy, xoay người đi ra ngoài cửa.
Ánh mắt chợt nhận thấy cô gái dần dần đi xa, lúc này Lục Thiệu Khiêm mới phục hồi tinh thần lại, có chút nghi hoặc giữ chặt cánh tay của cô.
“Cô không thích cửa hàng này?”
Cô gái dừng bước chân lại, yên lặng mà nâng đôi mắt ướt mềm lên, nhìn anh.
Nhàn nhạt lắc đầu: “Tôi rất thích, nhưng Lục tiên sinh không thích.”
Anh không thích, cô sẽ không muốn.
Nghe vậy, Lục Thiệu Khiêm nheo mắt lại, không nhịn được quay sang đối diện với cô.
Hơi ngiêng người, ghé sát vào khuôn mặt nhỏ phúng phính ngọt ngào động lòng người, phảng phất có thể véo ra nước.
Giọng nói trầm thấp, ẩn giấu một chút ý cười: “Đối với cô mà nói, tôi thích rất quan trọng sao?”
“Ừm.”
Hạng Tinh nghiêm trang gật đầu.
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)